Qua một hồi lâu, hầu tinh nhỏ con kia mới chạy về, bộ dáng thập phần giống con người bày ra tư thái ‘Mời’ rồi nói: “Cốc chủ cho mời các vị đi vào.”
Mấy người không khách khí đi theo ngay sau hầu tinh hướng về phía
trước. Qua rừng hoa đào là một khu rừng trúc, màu trắng nhạt lập tức
chuyển thành xanh đậm khiến cho mọi người như được mở rộng thêm tầm mắt, từng mảnh lá trúc bay xuống ngửi thấy được cả mùi của thúy trúc.
Quay đầu lại nhìn, không còn thấy rừng hoa đào nữa không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Rừng trúc cũng không lớn, đi về phía trước trong chốc lát trước mắt
liền trống trải, chim hót hoa thơm, thác nước tung bọt trắng xóa, hình
thành dòng suối nhỏ chảy lăn tăn.
Đi theo hầu tinh đi một hồi lâu, thì thấy trước mặt xuất hiện những hành lang cong cong gấp khúc. Hành lang gấp
khúc quanh một hồ nước sâu, giữa hồ cá chép bơi lội, thậm chí Bùi Mạch
Ninh còn cảm giác hơi thở của mấy con cá chép trong hồ có gì đó không
đúng,hình như chúng cũng đã thành tinh. Nàng ngạc nhiện, không khỏi giật giật khóe miệng, Dược Vương Cốc này quả thật không đơn giản.
“Các vị khách cứ đi dọc theo hành lang này là có thể đến được đại sảnh.” Hầu tinh dường như không có ý định tiếp tục dẫn đường cho bọn họ, nói xong liền hí hửng chạy đi.
Bùi Mạch Ninh nhìn quanh bốn phía. Mọi phía đều có núi, bầu trời
không mây xanh thẳm vạn dặm, thật là một chốn đào nguyên tiên cảnh.
“Chúng ta tự đi vào thôi.” Bùi Mạch Ninh thật không phát hiện ra chung quanh có nguy hiểm gì, nếu đã muốn đi vào bên trong thì cứ đi thôi.
Hành lang vòng quanh gấp khúc, bọn họ đi một hồi lâu mới nhìn rõ phía trước có nhà ở, Tiểu Đào nhất thời kích động muốn khóc.
“Các vị khách đường xa mà đến, thứ lễ cho sự tiếp đón chậm trễ.” Một tiếng nói già nua đột nhiên vang lên, nơi phát ra âm thanh chính là từ trong đại sảnh.
Đi dọc theo con đường đầy bụi hoa trăm tím ngàn hồng hai bên, bọn họ
tiến vào trong đại sảnh, nhìn thấy một lão nhân mặc áo trắng ngồi ở ghế
chủ tọa, râu tóc đã bạc. Đây là một vị tiền bối.
“AA.A.A.., Ngươi không phải tiểu bạch kiểm kia sao?” Một giọng nói ngọt ngào của nữ tử đột nhiên vang lên, chỉ thấy một nữ tử áo hồng
vui mừng chạy thẳng đến chỗ Úy Kỳ Dương, khuôn mặt không tính là tuyệt
mỹ nhưng lại hết sức đáng yêu giống như đứa bé khiến Bùi Mạch Ninh nhất
thời có một chút hảo cảm.
“Ngươi… ngươi… ngươi… nữ nhân này đừng tới đây, đừng động tay động chân.” Úy Kỳ Dương vừa nhìn thấy nàng ta, lập tức tránh ra rất xa, thậm chí
còn núp phía sau Tư Không Thu Trạm, sợ nàng ta lại tiến tới một bước.
Quả thật nàng ta hẳn biết Tư Không Thu Trạm có bệnh, dừng lại ở một nơi không xa.
“Chậc chậc, ta nói này, ngươi là một nam nhân sợ hãi như vậy làm cái gì? Tỷ Tỷ ta cũng không ăn ngươi.” Khuôn mặt trẻ con của nàng ta giống như lơ đễnh biến thành bộ dàng “tỷ
tỷ dạy bảo” khiến người nhìn có cảm giác dở khóc dở cười, khuôn mặt trẻ
con đó thấy nhìn thế nào cũng không giống một vị tỷ tỷ.
“Hừ, ngươi nhìn trúng diên mạo mặt ngọc mày ngài này của ta, thèm nhỏ dãi ta, rõ ràng đã có nam nhân còn thủy tính dương hoa*.” Úy Kỳ Dương nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với nàng ta. Bùi Mạch Ninh
thấy hơi buồn cười nhìn nam tử ngồi bên cạnh lão nhân kia. Người nọ chậm rì rì uống trà, cả người không động đậy nhưng trong ánh mắt lộ vẻ ‘đành chịu’ với nàng ta.
“Hừ, năm đó ta thật sự mù mắt nên mới đi bắt ngươi! Đúng là gối gấm thêu hoa, uổng phí cho một khuôn mặt xinh đẹp.” Nàng ta bị Úy Kỳ Dương chọc tức tới đỏ bừng cả khuôn mặt, không còn gì để nói.
“Các vị mời ngồi.” Lão nhân gia thừa dịp hai người ầm ĩ trách móc lẫn nhau mà hòa ái nói với đám người Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh cùng Tư Không Thu Trạm không khách khí mà ngồi xuống
ghế ở phía bên phải, Tiểu Đào theo thói quen đứng sau Bùi Mạch Ninh, rót trà cho Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm.
“Ngài hẳn là cốc chủ Dược Vương Cốc?” Ánh mắt của Bùi Mạch Ninh rạng rỡ nhìn lão nhân gia.
Lão nhân gia ôn hòa cười, tinh quanh trong mắt chợt nổi lên chớp lóe nói: “Đúng vậy, trước mắt ta vẫn là cốc chủ đương nhiệm.”
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, cái gì là còn đương nhiệm? Nhưng nàng cũng không quan tâm đến vấn đề này.
“Kính xin cốc chủ xem giúp độc trong thân thể của phu quân ta.” Bùi Mạch Ninh hết sức lễ phép nói.
Lão nhân gia kinh ngạc nhìn Tư Không Thu Trạm bên cạnh nàng, trong mắt dường như đang xuất hiện gì đó.
“Thì ra là một vị tiểu thư ! Vị công tử này nhìn hơi quen mắt, hình như lúc trước đã gặp qua?” Cốc chủ vuốt chòm râu dưới cằm như đang cố nhớ lại.
“Lúc trước đã tới Dược Vương Cốc vì cứu sư đệ.” Tư Không Thu Trạm không giấu diếm, dù sao cũng có việc muốn nhờ.
Nghiêng đầu nhìn Úy Kỳ Dương mặt đỏ tai hồng còn đang đấu với Tô La,
lão nhân tựa như nghĩ tới điều gì đó mà cười gật đầu. Dù sao người có
thể khiến Tô La tức giận như thế rất ít nên lão cũng có ấn tượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...