Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Edit: Meimoko

_____

Bên cạnh Hoàng Phủ Việt là một nam nhân trung niên có vẻ
ngoài tiên phong đạo cốt. Trên mặt nhìn như vân đạm phong khinh, trong
mắt lóe ra tia sáng, hai chòm râu dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy quái
dị.

Một thân đạo phục, không kho làm cho người ta đoán ra thân phận của lão. Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm nhìn nhau, xem ra, người này chính
là chưởng môn của Thự Lưu phái.

Ánh mắt của chưởng môn phái Thự Lưu thẳng tắp nhìn về phía vị thượng
tiên đang ngồi kia. Mắt của lão càng lúc càng sáng, đoán chừng, lão nhận ra thân phận thượng tiên đến từ Thiên giới của y. Lên làm chưởng môn
của Thự Lưu phái tất nhiên phải có chút năng lực này.

Quả thực, chỉ nhìn thấy trưởng môn Thự Lưu phía tiến đến bên tai
Hoàng Phủ Việt, huyên thuyên nói cái gì đó. Tiếp đến, sắc mặt Hoàng Phủ
Việt mỗi lúc một biến ảo, ánh mắt lại càng lúc càng sáng bừng lên.

Bùi Mạch Ninh tự nhiên lại có dự cảm không tốt. Đối với người phàm
hay Tư Chân sĩ, thượng tiên chính là đối tượng được họ sùng kính nhất.

Lưu Vân điện chính vì có Thượng Kiều thăng lên làm tiên trong Thiên

Giới mới có uy danh vang dội. Thự Lưu phái không phục Lưu Điện cũng
không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bởi vậy, bọn họ có suy nghĩ như
thế kia cũng không phải là chuyện gì lạ.

Hai người kia thần thần bí bí nói chuyện với nhau xong, chưởng môn
của Thự Lưu phái lại nhìn lên tên thượng tiên trước mặt, xoải thêm vài
bước lên trước, thể hiện sự sùng kính, mỉm cười nói: “Xin hỏi các hạ có phải là thượng tiên đến từ Thiên giới không?”

Nói là hỏi, nhưng trong lòng đã sớm khẳng định, nhìn tinh quang lóe
lên trong mặt lão, có vài phần tương tự Tấn Hoài chân nhân. Khó trách
người như hắn có thể tiến vào Thự Lưu phải, căn bản bọn họ chính là cá
mè một lứa mà thôi.

Thượng tiên nhíu nhíu mày, cũng không muốn chạm đến thị phi thế gian, bởi vậy vẫn chưa trả lời.

Chưởng môn Thự Lưu phái cũng không nổi giận nỗi, nhưng lão lại đem
mục quang chuyển đến trên người Tư Không Thu Trạm. Khóe miệng của lão
hiện lên ý cười thâm trầm, tuyệt nhiên không phải ý tốt.

“Vị này phải chăng chính là đại đệ tử của Lưu Vân điên?” Chưởng môn Thự Lưu phái nhẹ nhàng chậm chạp lên tiếng, sau đó đôi mắt mở lớn, trong mắt xuất hiện đầy oán khí.

“Dám hỏi Thự Lưu phái chúng ta đã làm chuyện gì không phải với Lưu Vân Điện? Vì sao của chúng ta đến Lưu Vân Điện đều lần lượt bị ngộ
hại.” Mấy đệ tử trong lời của lão còn ai vào đây ngoài tên đại đệ tử cùng Tấn Hoài chân nhân kia?


Không tệ, lão cũng ngoạn điệu gớm! Một tên đệ tử thì giao tranh cùng
Yêu quỷ mà thiệt mạng, còn một tên thì huênh hoang tự đắc đi tìm cái
chết. Đệ tử của lão chết vốn dĩ đâu có liên quan gì đến Lưu Vân Điện.

“Chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến chúng ta! Tuy rằng sự
tình thứ nhất phát sinh ở Lưu Vân Điện, nhưng đâu có thể nói là Lưu Vân
Điện ngộ hại. Lưu Vân Điện cũng tử vong không ít đệ tử.” Bùi Mạch Ninh lạnh nhạt mở miệng.

Chưởng môn Thự Lưu phái nheo mắt lại. Ánh mắt của lão lúc này mới ẩn
ẩn nhìn Bùi Mạch Ninh. Lão cũng không nhận thức Bùi Mạch Ninh, nhưng qua lời của đệ tử thì hẳn là đoán được.

Hừ lạnh một tiếng, lão hoàn toàn không khách khí nói: “Lúc trước,
người mà Yêu quỷ đến tìm chính là ngươi, phải không? Chuyện này như thế
nào lại không can hệ gì đến các người? Hôm nay, ta phải thay đệ tử của
ta đòi lại công đạo.”

Bùi Mạch Ninh nhíu mày, một chút cũng không bị ánh mắt âm ngoan của lão mà dao động, ngược lại nàng còn thản nhiên hỏi: “hả? Vậy ngươi muốn đòi lại công đạo như thế nào đây?” Nàng rất tò mò.

Lạnh lùng cười, chường môn Thự Lưu phái gằn từng tiếng nói: “Một mạng trả một mạng. “

“Phụt” Bùi Mạch Ninh đang cười tay, bỗng nhiên phì một tiếng, cả

người đều tựa ởtrong lòng Tư Không Thu Trạm. Chậc chậc, buồn cười quá!
Nàng lần đầu tiên nghe thấy một chuyện nực cười như thế này? Chưa từng
có người nào đến trước mặt nàng đòi nàng đền mạng cho bọn họ. Nàng là
Diêm vương, chưởng quản sinh tử của vạn vật, lại có người muốn nàng đền mạng? Chớ trách nàng cảm thấy buồn cười.

Tư Không Thu Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, tầm mắt lạnh như băng nhìn về
phía chưởng môn Thự Lưu phái. Tuy rằng hắn biết Bùi Mạch Ninh không để
lời của lão ở trong lòng, nhưng hắn vẫn không thích có người uy hiếp bọn họ.

Chưởng môn Thự Lưu phái không khỏi khẽ run lên, cũng kinh sợ ánh mắt
lạnh băng của Tư Không Thu Trạm kia, nhưng bên tai lại vang lên tiếng
cười to của Bùi Mạch Ninh, lão thẹn quá thành giận hô lớn: “ Ngươi….Yêu nữ này, cười cái gì mà cười? Làm ra chuyện thương thân hại lý như vậy mà còn không chịu cúi đầu nhận tội sao?”

Bùi Mạch Ninh rốt cục cũng ngừng cười, xoa xoa khóe mắt ươn ướt. Nàng cười đến chảy cả nước mắt. Lại liếc thấy ánh mắt hằn học của chưởng
môn Thự Lưu phái kia, khóe môi nàng hơi câu, nói: “Dám làm dám chịu?
Chưởng môn kia, ngươi liệu có dám nói đệ tử bên trong môn phái tu chân
của các ngươi đã làm ra chuyện tốt đẹp nào không?”

Thanh âm thanh thanh mà lạnh lùng, khi đám người kia nghe tới, không hiểu sao lại có một loại cảm giác sợ hãi bao trùm.

“Ngươi nghĩ rằng ai cũng không biết sao? Tấn Hoài chân nhân làm mộ Tu chân sĩ vậy mà còn lưu luyến cho nơi bướm hoa. Không chỉ có như thế, hắn ta còn coi rẻ sinh mệnh của người khác, đánh chửi người ta đến khi
thỏa mãn ý mình thì thôi! Theo ta được biết, những việc làm này, không
chỉ có Tấn Hoài chân nhân, mà còn nhiều đệ tử khác trong phái của
ngươi.”

Chưởng môn Thự Lưu phái lập tức xanh tím mặt mày rồi lại hồng lên một mảnh, miệng há hốc không nói được gì. Bởi vì nàng nói hoàn toàn là sự
thật, trong lòng lão mặc dù cảm thấy mất mặc, nhưng cũng không có biện

pháp nào khác. Thế lực Thự lưu phái cũng không hoàn toàn ở trong tay của lão. Đệ tử tôn sùng lão , nhưng ngoài ra còn có thêm Tân Hoài chân
nhân. Thực lực của Tấn Hoài chân nhân xác thực không thấp hơn lão là
mấy. Hiện thời Tấn Hoài đã chết, nói thật, người cao hứng nhất chính là
lão.

Vị thượng tiên ngồi phía trên vẫn lẳng lặng không nói gì, mày khẽ
nhếch lên. Một kẻ như như thề làm sao có thể tu chân làm tiên được.

“Ngươi…. ngươi …già mồm át lẽ phải, hôm nay ta nhất định phải vì đệ tử của ta báo thù.” Thẹn quá thành giận, chưởng môn Thự Lưu phái giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn giết người diệt khẩu.

“Chậc chậc, điều này cũng phải xem ngươi có bản lãnh không đã?” Bùi Mạch Ninh giận quá hóa thành tươi cười nói, thậm chí còn ngoắc
ngoắc ngón tay, một chút cũng không đem lão ta để ở trong mắt.

Thấy tình hình thay đổi, Hoàng Phủ Việt ở một bên không khỏi nhíu
mày, trong mắt y lóe lên một vẻ chán ghét. Quả nhiên, người trong Thự
Lưu phái đều cá mè một lứa, khiến cho người ta thập phần chán ghét.

“Chưởng môn, đừng quên mục đích đến đây hôm nay của chúng ta.” Hoàng Phủ Việt không nhanh không chậm lên tiếng nói, thành công làm cho chưởng môn Thự Lưu phái cả giận mất khôn kia hoàn hồn trở lại.

Giấu quyền ho nhẹ một tiếng, lão lập tức khẩn trương nhìn phía thượng tiên, lại thấy thượng tiên nhíu chặt mày, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng. Lão cư nhiên tự làm mất phong độ trước mặt thượng tiên ~ Đáng
chết, hai kẻ này, ta nhất định không bỏ qua cho các ngươi!

“Thượng tiên, nơi này là Tư Không phủ, Việt vương gia tới tìm Tư
Không lão gia có việc. Xin hỏi, người của Tư Không phủ hiện tại đang ở
nơi nào ạ?” Có vẻ như cũng đã nhận ra thượng tiên coi hai người Tư
Không Thu Trạm kia như không khí, chưởng môn Thư Lưu phái lập tức cao
hứng, rèn sắt lúc còn nóng mới luyện được thép, chạy nhanh đến hỏi han.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui