Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Edit: Meimoko

Những ngày gần đây hải đảo này càng thêm náo nhiệt, đảo chủ tươi cười càng ngày càng nhiều. Mỗi ngày đều cười ha ha, chuyện này làm cho quản gia, cũng chính là nam nhân trung niên lúc trước dẫn dắt đám
người Bùi Mạch NInh tới nơi này hết sức cao hứng.

Ở hải đảo, phong phú nhất chính là hải sản, gần như bữa bữa đều là đại
tiệc hải sản. Tôm biển, hải ngư, cua biển, cả đám người cùng ăn đến
chẳng biết trời đất là gì.

Trên bàn tiệc, Tư Không Thu Trạm vừa đem một con tôm bỏ vỏ, thân mật
trìu mến bỏ vào trong chén Bùi Mạch Ninh. Bùi Mạch Ninh mỉm cười, cũng
đem thịt cua tươi ngon đặt vào chén của hắn, còn thân thiết đút cho hắn
ăn. Khuôn mặt tuấn tú đạm mạc của hắn lập tức trở nên nhu hòa. Hai người nồng tình mật ý, khiến một lão nhân ở bên giương mắt nhìn xem, ghen tỵ
và tức giận thở phì phò.

“Sư phụ, ta ở hải đảo này đã nhiều ngày, cũng đến lúc cần phải trở về Thiên triều xem xét.” Vừa ăn, Bùi Chính Vũ đột nhiên lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc.

Đảo chủ đại nhân thở phì phò, lập tức trừng nhìn Bùi Chính Vũ: “Thế nào? Đến bồi một lão đầu tử như ta, tiểu tư ngươi không muốn ?”

Bùi Chính Vũ cười cười nói: “Đương nhiên không phải ý này! Ta chỉ
là không yên lòng nhìn trưởng tử của ta một mình gánh vác mọi việc.
Những ngày gần đây danh dự Bùi gia mới được khôi phục, đang trong lúc

gây dựng lại sản nghiệp, ta không thể không lo lắng.”

Vừa nhắc tới chuyện này, ngay cả đảo chủ đại nhân cũng phải nhíu mày
lại. Lão phái người đến Thiên triều, đương nhiên cũng biết chuyện của
Bùi gia.

“Hừ, ta đã nói những tên làm quan không phải dạng gì tốt đẹp! Gia
đại, nghiệp đại đều khiến bọn chúng ghen ghét, nhìn ngươi như vậy, đã
nói với ngươi từ lâu, chuyện này sớm hay muộn cũng tới, ngươi không nghe lời ta!” Đảo chủ đại nhân lạnh lùng hừ khí. Nói đến đầu óc buôn
bán, kỳ thực ai cũng kém so với lão, lúc trước Bùi Chính Vũ cũng chính
vì điều này nên mới đến bái lão làm sư phụ, học tập không ít thủ đoạn
kinh doanh.

Hải đảo này tích trữ rất nhiều tài phú, bất kể là ai cũng không ngờ
tới. Một phần cũng chính bởi vì lão đảo chủ quá mức xảo diệu, từ đầu
cũng không thể hiện tài phú của mình cho đám quan lại kia thấy, bằng
không tai họa sớm đã lũ lượt kéo đến.

“Dạ, dạ, sư phụ nói đúng lắm! Hiện thời ta cũng chỉ muốn được làm như vậy, cố gắng cẩn thận thêm một chút.” Bùi Chính Vũ cười nhạt một tiếng. Trải qua việc này, ông đương nhiên đã thấy được nhiều điều, cũng nghĩ đến rất nhiều việc, sẽ không giẫm lên
vết xe đổ một lần nữa.

“Hừ, như thế thì được rồi.” Đảo chủ đại nhân bĩu môi, nhưng
lại bắt đầu tưởng tượng: nếu Bùi Chính Vũ rời đi, thế chẳng phải tôn nữ sau bao nhiêu năm xa cách của mình cũng rời đi theo hắn hay sao?

“Không được! Không được! Ngươi đi thì cứ đi một mình đi, ta và tôn nữ của ta thật vất vả lắm mới gặp mặt được một lần.” Đảo chủ đại nhân thở phì phò nói, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Bùi Mạch Ninh, rất giống như là nàng muốn vứt bỏ lão vậy.

Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ, lập tức nhìn mấy người đã ngừng ăn cơm ở
một bên. Tuy rằng hải đảo này rất tuyệt nhưng bọn họ dù sao vẫn phải trở về.

“Ngoại tổ!” Nàng lần đầu tiên mềm yếu cất tiếng gọi, đảo chủ đại nhân quả thực lập tức cười sung sướng đến híp mắt.

“Muốn tới hải đảo này kỳ thực cũng không phải là chuyện khó, chúng ta có thể thường xuyên đến xem gặp người. Chúng ta hiện nay đều có việc phải làm, nên thật sự không tiện ở lại bồi ngoại tổ được.” Bùi Mạch Ninh nhàn nhạt nói. Lão đảo chủ đại nhân thì đã xoắn xuýt nhíu mày lại.

Ô ô ô….. Nhưng mà, lão rất luyến tiếc tôn nữ này mà! Nàng gần có sáu
phần tương tự với mẫu thân của nàng, chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ khiến lão bách chuyển thiên hồi.

Đảo chủ đại nhân không còn lời nào để nói, đương nhiên nhân cơ hội
này mà yêu cầu Bùi Mạch Ninh đến lão nhiều hơn. Bùi Mạch Ninh cũng cười
gật đầu, lão nhân gia hiện tại nói cái gì nàng đều đáp ứng.


Dùng cơm vừa xong, quản gia liền tiến đến.

“Đảo chủ, Mục lão gia đến đây.” Quản gia nhanh chóng bẩm báo.

Đảo chủ sửng sốt, sắc mặt có chút biến đổi, liếc mắt nhìn tôn nữ cùng tôn nữ tế cạnh bên, ho khan một tiếng nói: “Ừm, còn không mời vào.”

Mấy người còn đang ù ù cạc cạc, thì người kia đã tiến vào rồi. Mặc dù người đó đã đến trung niên, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy khi còn trẻ
dung mạo của ông ta rất tuấn mỹ. Nụ cười ấm áp, khí chất nho nhã, cho dù đến trung niên, nhưng cũng không mập ra chút nào, ngược lại càng làm
tăng vẻ nam tính trưởng thành.

Mục Viễn vừa tiến đến, ánh mắt ngay lập tức chặt chẽ nhìn chằm chằm
vào Bùi Mạch Ninh. Nụ cười ấm áp như trước, trong mắt có nhiều hơn sự
hoài niệm, kích động cùng với thương cảm.

Bùi Mạch Ninh hơi hơi nheo mắt, lại nhìn thấy mắt lão đảo chủ chớp chớp thay đổi thần sắc, nàng đã đoán ra người này là ai rồi.

“Phù nhi!” Mục Viễn chìm đắm trong dung nhan tú lệ quen thuộc kia, thì thầm nói.

Tư Không Thu Trạm khó chịu nheo mắt lại, trực tiếp che chắn trước mặt thê tử nhà mình. Hắn đâu có xung đột gì với lão đảo chủ, tại sao lão ta lại của thích làm trò trước mặt hắn vậy?

“Khụ khụ, tiểu Viễn à, nàng không phải Phù nhi, là hài tử của Phù nhi.” Đảo chủ đại nhân ho nhẹ một tiếng, đương nhiên lão hiểu được cảm giác
lúc này của Mục Viễn. Nhớ ngày đó, lúc lão mới gặp đứa nhỏ này, cũng
giống như Mục Viễn bây giờ thôi.

Mục Viễn nghe thấy thế mới hồi phục tinh thần, xấu hổ cười, thì thào ra tiếng: “Đã trở lại là tốt rồi, chỉ tiếc, Phù nhi lại không về được!” Một câu cuối cùng, là bi thương khổ sở như vậy, dù sao đã từng là thanh mai trúc mã.


“Tiểu Viễn, ngươi tới thật đúng lúc, đứa nhỏ này đang muốn rời đi, qua được mấy ngày nữa mới có thể lại đến thăm lão nhân gia ta.” Đảo chủ đại nhân rất cảm khái nói.

“Cái gì? Đi nhanh như vậy sao?” Mục Viễn kinh ngạc mở to mắt. Ông còn tưởng rằng đứa con của Phù nhi sẽ định cư trên hòn đảo này.

“Đúng vậy, tiểu Viễn, ngươi không phải đến thăm ta này tôn nữ bảo bối sao?” Đảo chủ đại nhân hồ nghi hỏi.

Mục Viễn càng lúc càng lúng túng, lẩm bẩm ra tiếng nói: “Haiz,
đảo chủ, là ta thực xin lỗi người! Nhi tử của ta kia thật sự là…… Người
cũng biết…. mấy hôm trước nó dẫn một nử tử từ trên trời rơi xuống trở về nhà. Ta nhắc tới hôn ước với nó, thế nhưng ….thế nhưng….nó lại không
chịu.” Nói xong, Mặc Viễn thập phần áy náy nhìn đảo chủ đại nhân cùng Bùi Mạch Ninh, bộ dáng mặc cho mọi người định đoạt.

Bùi Mạch Ninh có chút kinh ngạc, nhíu nhíu mày. Hôn ước? Sự việc này
ngoại tổ đã nói không nhắc đến rồi sao? Chẳng lẽ, lão nhân gia còn chưa
cùng đối phương bàn chuyện hủy bỏ?

Nàng hồ nghi nhìn về phía đảo chủ đại nhân. Quả thực thấy bộ dáng
gượng cười của lão, đành bất đắc dĩ thở dài. Nhưng đối phương cũng đâu
có nguyện ý. Gật đầu, như thế thì càng tốt, nàng cũng chẳng bao giờ chấp nhận chuyện hôn ước này.

Nói là nói như vậy, đảo chủ đại nhân cũng vẫn còn đang mất hứng. Tôn
nữ của lão tốt như vậy, tại sao tên tiểu tử Mục gia kia lại không chịu
thú? ~ Phẫn hận trừng mắt nhìn Mục Viễn, khiến người ta càng thêm áy náy đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui