Edit: Lạc Khinh Trần ( Bạch Anh Quỷ)
Nguyệt Mộng Tâm hơi sững sờ, khóe miệng co quắp, uống trà mà cũng uống ra tai họa, nhìn nữ tử phía sau toàn thân phát run, lại nhìn xem ba Đại hán to con trước mặt,hai con ngươi hơi trầm xuống.
Ba Đại hán nhìn Nguyệt Mộng Tâm, con mắt rơi vào trên người của nàng, nửa ngày sau mới lấy lại được tinh thần, trong nội tâm thầm khen ngợi: tốt một cái công tử tuấn mỹ vô song.
“Trước nói cho bổn công tử biết, các ngươi đây là đang diễn trò gì?” Nguyệt Mộng Tâm gảy nhẹ lông mày, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhàn nhạt.
Ba đại hán phục hồi lại tinh thần, Đại Hán cầm đầu vẻ mặt trấn định, hai tay làm một cái thi lễ: “Công tử, đây là nữ tử chạy trốn khỏi Bách Hoa lâu, kính xin công tử trả lại cho chúng ta, thật có lỗi đã quấy rầy nhã hứng uống trà của công tử.”
Đại hán cầm đầu nhìn mỗi động tác của Nguyệt Mộng Tâm đều toát ra khí chất cao nhã, suy đoán nàng nhất định là công tử thế gia nên nhẫn nại giải thích.
“Công tử, xin ngài cứu nô tỳ, nô tỳ nhất định cả đời làm trâu làm ngựa để báo đáp công tử.” Nữ tử quỳ gối trước mặt Nguyệt Mộng Tâm,trên gương mặt kiều mị tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng (NMT).
Mọi người trong trà lâu bộ dáng xem kịch vui nhìn chằm chằm một màn này.
“Kính xin công tử không nên làm khó xử Bách Hoa lâu của chúng ta,chúng ta nhất đinh phải bắt được tiện tỳ này trở về phục mệnh.” Đại Hán cầm đầu trầm giọng nói.
Quạt xếp trong tay Nguyệt Mộng Tâm nhẹ nhành nâng cằm nữ tử lên, trong đôi mắt sóng ánh sáng liễm diễm, ôn nhu hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ gọi là Thanh Trúc.”
Nhìn công tử trước mắt, Thanh Trúc tâm tình đang hoảng sợ vạn phần lập tức bình tĩnh trở lại, trên khuôn mặt nhuộm đầy rặng mây đỏ, nàng chưa từng gặp qua công tử nào tuyệt mỹ như vậy,chỉ một nụ cười cũng lộ ra khí chật tuyệt thế tao nhã như vậy.
“Thanh Trúc, ngươi nên theo bọn họ trở về đi, ta không giúp được ngươi, bất quá buổi tối hôm nay ta sẽ tới thăm ngươi.” Nguyệt Mộng Tâm khẽ cười một tiếng, trong nội tâm hiện lên một tia thương tiếc, nhưng trong tròng mắt đen vẫn lộ ra lạnh lùng.Nàng bây giờ còn không muốn ở chỗ này gây phiền toái, bất quá buổi tối đi Bách Hoa lâu chuộc nàng ta ra cũng không muộn.
“Công tử, xin người cứu ta, công tử.” Trúc thanh vốn tưởng rằng người trước mắt này sẽ cứu mình, nhưng không nghĩ rằng sẽ nghe được câu này, giấc mộng trong lòng lập tức tan vỡ, sắc mặt tái nhợt giữ chặt ống tay áo của Nguyệt Mộng Tâm.
Đại Hán cầm đầu mặt lộ ra vui mừng, hắn sợ thiếu niên trước mắt này sẽ xen vào chuyện này, đến lúc đó sự tình động tĩnh quá lớn,sẽ ảnh hưởng tới việc hắn trở về phục mệnh với người trong lâu.
“Vương hổ ở chỗ này tạ ơn công tử. Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau tới đem tiện nhân này bắt về.” Đại Hán cầm đầu vừa nói đa tạ, vừa hướng hai thuộc hạ phất tay ra lệnh.
Nữ tử lập tức bị hai Đại hán bắt lấy,nước mắt óng ánh sáng long lanh như trân châu rơi xuống mặt đất,trên gương mặt kiều mị là một mảnh tro tàn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Nguyệt Mộng Tâm.
Tươi cười trên gương mặt Nguyệt Mộng Tâm vẫn không thay đổi, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn nử tử kia bị bắt mang đi.
Một ít người trong trà lâu trên khuôn mặt lộ biểu tình phẫn nộ, vốn tưởng rằng công tử này sẽ thương hoa tiếc ngọc, anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới lại lãnh huyết vô tình như vậy.
Nguyệt Mộng Tâm ném một thỏi bạc lên bàn, biểu tình trên khuôn mặt của mọi người xung quanh tất cả đều rơi vào trong mắt của nàng, trong con ngươi thâm thúy lộ ra khinh thường, nàng tại sao phải cứu, nếu như muốn làm anh hùng, vì cái gì chính mình không ra tay. Mở quạt xếp trong tay ra ra, nhẹ lay động vài cái, tiêu sái đi ra trà lâu.
Trong một gian phòng khách quý trên lầu hai, một đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Nguyệt Mộng Tâm,đôi mắt u ám như đầm nước hiện lên một tia nghiền ngẫm.
“Ám Ảnh, đi điều tra hắn.” Trên gương mặt nam tử lộ ra một nụ cười tà mị.
“Dạ, Vương gia.” Một đạo thân ảnh màu đen lập tức biến mất trước mặt nam tử.
Một vòng trăng sáng nhô lên cao, bầu trời đêm càng thêm mênh mông, ánh sao chi chít khắp nơi trên bầu trời, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua lộ ra vài phần mát lạnh.
Nguyệt Mộng Tâm đứng ở trước cửa ra vào của Bách Hoa lâu, nhẹ nhàng dao động quạt xếp, hai mắt lộ ra hiếu kỳ, nàng biết trong lịch sử văn hóa cổ đại thanh lâu là một nơi rất đặc thù, là nơi cao nhã nhất đồng thời cũng là nơi dơ bẩn nhất, khách nhân phong lưu cùng danh kỹ thanh lâu lã lướt tương tích cùng nhau, rất nhiều bài thơ hay đều là từ trong thanh lâu truyền lưu mà ra, trình diễn biết bao nhiêu câu chuyện thê mỹ triền miên mà động lòng người.
Mà nữ tử thanh lâu cũng là người đáng thương nhất trong thiên hạ,một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa mảnh môi son vạn người nếm,phía sau những chuyện này là một nỗi lòng đau khổ cùng chua xót nào có ai biết đến.
Cửa ra vào của Bách Hoa lâu sớm đã xe ngựa đậu đầy, tài tử phong lưu, đệ tử con nhà giàu, thương nhân có tiền, thiếu gia thế gia, đều đến nơi này để tìm hoa hỏi liễu.
Mấy nữ tử gương mặt trang điểm phấn son, khoắc trên người áo lụa mỏng manh đứng ở hai bên cửa, vẻ mặt tươi cười uyển điệu nghênh đón khách nhân tiến vào trong lâu.
Nguyệt Mộng Tâm đi vào,ngửi thấy một mùi phấn son nồng nặc, làm cho nàng nhịn không được nhăn mày, cầm lấy cây quạt đặt ở chóp mũi, muốn ngăn trở mùi hương bồn nôn này.
Tất cả nữ tử đứng ở cửa nhìn thấy Nguyệt Mộng Tâm đều tiến lên, các nàng chưa từng gặp qua quý công tử tuyệt mỹ như vậy, nếu như có thể trèo lên giường của vị công tử này,được người để ý thì về sau sẽ được ăn sung mặc sướng, nếu như không được, một đêm ân ái cũng là cả đời khó quên.
Trong con ngươi của Nguyệt Mộng Tâm bao phủ một tầng sương lạnh, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng cách người trăm dậm, những nữ tử thấy Nguyệt Mộng Tâm như vậy cũng không dám tiến lên.
“Ôi, vị công tử này là lần đầu tiên tới Bách Hoa lâu của chúng ta sao, đi đi đi, các cô nương như các ngươi đều tới cửa đón khách đi, không ai được tiến lên làm phiền vị công tử này.” Một tú bà xem qua là đã lớn tuối nhưng bộ dáng vẫn còn rất trẻ thuỳ mị vừa cười vừa đi về phía Nguyệt Mộng Tâm, vẻ mặt tươi cười quyến rũ xuất hiện ở trước mắt Nguyệt Mộng Tâm, mãnh liệt đối với nàng vứt mị nhãn.
Nguyệt Mộng Tâm cảm giác dạ dày cảu mình một trận khó chịu, cái tú bà này đang thể hiện bộ dạng ” Trâu già thích gặm cỏ non ” sao? Tóc gáy trên người đều dựng lên, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc ném cho tú bà, lãnh đạm nói: “Bách Hoa lâu của các ngươi hôm nay có hay không mang về một cô nương gọi là Thanh Trúc, bổn công tử buổi tối hôm nay muốn gặp nàng.”
“Thanh Trúc a…, công tử gia một lát nữa ngươi có thể nhìn thấy nàng, hôm nay là ngày hai vị thanh quan (nữ tử thanh lâu còn trong sạch) của Bách Hoa lâu chúng ta lên đài, Thanh Trúc cũng là một trong số đó, ha ha, công tử gia mời ngài lên phòng khách quý chờ.” Tú bà cười khanh khách đong đưa quạt lông trong tay, nịnh nọt nói.
“Được rồi.” Nguyệt Mộng Tâm hướng về lầu hai đi đến,được tú bà đưa đến một gian phòng khách quý, trong gian phòng bày biện rất thanh nhã, mấy tấm tranh chữ, một cái bàn bát tiên, trên bàn để vài món điểm tâm tinh xảo, cách đó không xa là một lư hương bằng đồng, tản ra nhàn nhạt mùi đàn hương.
“Công tử gia, ngài có cần gọi cô nương đến phục vụ không?” Tú bà rót một chén trà, mập mờ mà cười cười.
“Không cần.” Nguyệt Mộng Tâm thu hồi cây quạt trong tay,ưu nhã ngồi lên ghế bàn tay thon dài cầm lấy chén trà đặt trên bàn, nhẹ nhành uống một ngụm.
“Công tử nếu như có cần gì, chỉ cần phân phó một tiếng là được rồi.” Nụ cười trên gương mặt của tú bà vẫn không thay đổi, trong lòng biết vị công tử này là vì Thanh Trúc mà đến, chướng mắt những cô nương khác, nghĩ đến buổi tối hôm nay có thể kiếm thêm một số tiền lớn, cười đến miệng đều không khép lại được.
Tú bà nói thêm vài câu sau đó đi ra ngoài, Nguyệt Mộng Tâm thở nhẹ ra một hơi, mùi son phấn trên người tú bà làm cho nàng sắp không chịu nỗi rồi.
Đi đến cửa sổ, dùng cây quạt vén rèm lụa màu trắng lên, cúi đầu xuống nhìn xem dưới lầu, một mảnh thanh âm ồn ào huyên náo, thanh âm tán tỉnh của nam tử, giọng nói dịu dàng nũng nịu của nữ tử, đang liếc mắt đưa tình vời nhau, hành vi vô cùng phóng đãng.
Bỗng nhiên tiếng sáo trúc vang lên, trên sân khấu dưới lầu một đám vũ nương nhảy lên ca múa, dưới lầu thêm vài phần náo nhiệt,trên khóe môi câu dẫn ra một nụ cười, nàng biết rõ buổi biểu diễn hôm nay đã bắt đầu.
Không lâu sau đó, có hai nữ tử nhẹ nhàng bước lên sân khấu, trên gương mặt mang một cái khăn che mặt màu trắng, không khí nào nhiệt trong Bách Hoa lâu lập tức an tĩnh lại, đều si ngốc nhìn hai nữ tử, khuôn mặt tuy nhìn không thấy nhưng nhìn thân hình hết sức uyển điệu, eo nhỏ mảnh khảnh, da trắng như tuyết quyến rũ động lòng người, khiến cho nam tử dưới đài càng thêm mơ màng.( Edit: Chém không còn một mảnh)
Tú bà nhìn mọi người dưới đài, lại liếc mắt nhìn lên tất cả gian phòng trên lầu, tươi cười nói: “Hôm nay hai vị cô nương này là thanh quan trên bảng tên của bổn lâu, người nào trả giá cao sẽ có được đem đầu tiên của người ngọc, bất quá ta trước hết để cho mọi người xem dung mạo của hai vị cô nương này,sau đó lại ra giá.”
Hai nữ tử duỗi bàn tay thon dài kéo màn sa che mặt xuống làm lộ ra khuôn mặt của mình, dưới đài lập tức náo nhiệt lên, bầu không khí thoáng cái đã đến điểm cao nhất.
Nguyệt Mộng Tâm trong nội tâm không khỏi tán thưởng tú bà hảo thủ pháp, tâm tính nam nhân có khi rất ti tiện, càng là không chiếm được thì càng muốn đạt được, càng là nhìn không tới thì cảm giác càng thêm ngứa ngái, trong nội tâm lại càng thêm cố chấp.
Nàng nhìn thấy Thanh Trúc đứng ở trên đài, xinh đẹp kiều mị, diễm lệ vô song, khiến cho không ít nam tử ánh mắt trở nên cực nóng thèm khát.
“Các vị khách quan, hai vị cô nương này cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, chuyện nam nữ ân ái cũng học được không ít, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu từ vị cô nương tên Thu Hương này đi, giá khởi điểm năm trăm lượng.” Tú bà đong đưa quạt lông nói.
“Ta ra tám trăm lượng.”
“Ta ra một ngàn lượng…”
Mọi người bắt đầu ra giá,người trên lầu dưới lầu đều hô to giá cả, cuối cùng Thu Hương bị một phú thương mua với giá hai ngàn lượng bạc.
Nguyệt Mộng Tâm nhìn chằm chằm Thanh Trúc trên đài, trên khuôn mặt kiều mị không có bất kỳ biểu lộ nào, một đôi con ngươi trống rỗng, không hề có sinh khí.
Một cổ chua xót nổi lên trong lòng của nàng,đây là vận mệnh của một nữ nhân, nếu như đổi lại là nàng…,nàng sẽ làm như thế nào, sẽ trở thành đồ vật để cho nam nhân đùa giỡn sao?
“Ta ra hai ngàn lượng…” Còn không có đợi tú bà mở miệng,một công tử quần áo lụa là liền không thể chờ đợi được nữa mà ra giá, trên gương mặt tuấn tú lộ ra tự tin.
“Hai nghìn năm trăm lượng.”Thanh âm trong trẻo thanh tuyền như ngọc từ trên lầu truyền ra làm cho toàn bộ người trong lâu một hồi sửng sốt, thanh âm êm tai thật là dễ nghe.
Thanh Trúc đứng ở trên đài, không dám tin nhìn lên lầu hai, thanh âm này nàng từng nghe qua, ánh mắt lộ ra vài phần kích động.
“Ba ngàn lượng…” Công tử quần áo lụa là âm thầm cắn chặt răng, run giọng hô to.
“Năm ngàn lượng.”Mọi người trong lâu lập tức im lặng như tờ, ánh mắt đều rơi vào một gian phòng khách quý trên lầu hai bị lụa trắng che khuất.
Nguyệt Mộng Tâm nhẹ lay động quạt xếp, nàng tin tưởng có lẽ sẽ không có ai ra giá cao hơn nữa, năm ngàn lượng bạc đủ mua mấy cái nữ tử thanh quan, những thứ công tử phong lưu này không phải là đồ đần.
“Sáu ngàn lượng.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong một gian phòng khách quý khác trên lầu hai giờ phút này vang lên, tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, ánh mắt lại rơi vào gian phòng của Nguyệt Mộng Tâm.
Nguyệt Mộng Tâm nhìn về phía gian phòng vừa ra giá, đôi mắt hiện lên một tia hàn quang, khốn kiếp chết tiệt, thấp giọng kêu lên: “Sáu ngàn hai trăm lượng.”
“Sáu ngàn năm trăm lượng.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục vang lên, tú bà đứng ở một bên mặt cười tô đầy son phấn giống như bị rút gân, nhìn qua Thanh Trúc, thật sự là một cây rụng ra tiền a, đến lúc đó nàng nhất định phải đem nha đầu này nâng lên thành hoa khôi của Bách Hoa lâu.
“Bảy ngàn lượng.” Nguyệt Mộng Tâm cắn môi, thanh âm mang vài phần lạnh lùng.
“Vậy vị mỹ nhân kia là của công tử rồi, xin chúc mừng.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất mang theo một chút ý cười.
Nguyệt Mộng Tâm mạnh mẽ đứng dậy, nàng bị nam nhân đối diện đùa giỡn,trong đôi mắt màu đen tràn đầy phẫn nộ, quạt xếp trong tay thiếu chút nữa bị nàng bẻ gãy.
Đè nén phẫn nộ trong lòng, lý trí nhắc nhở nàng không thể đi ra ngoài, tới địa phương tiêu tiền như rác này, người có tiền có mặt ở đây rất nhiều, nàng không thể bởi vì chút sự tình này mà làm náo loạn lên, nếu như người đối diện tăng giá thêm nữa…, nàng nhất định đua theo không nổi đâu.( Edit: Tội nghiệp chế….)
Bỗng nhiên nàng nhận thức được tầm quan trọng của tiền, nếu không nàng cũng sẽ không kinh ngạc như vậy,ở phủ Thừa Tướng mang đi mấy vạn ngân lượng đủ cho một mình nàng tiêu xài, thật không ngờ lại gặp được loại sự tình này, nếu như mình đi chuộc thân cho Thanh Trúc, giá cả nhất định là sẽ nhiều hơn bảy ngàn lượng này mấy lần, nam nhân chết tiệt này thật đáng giận.
Hít sâu một hơi, ôn hòa nói: “Đa tạ công tử bỏ những thứ mình yêu thích.”
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ta sẽ không quấy rầy công tử nữa.” Thanh âm trong trẻo mang theo vài phần trêu chọc.
Nguyệt Mộng Tâm nhíu mày trầm mặc không nói, trong lòng có hơi chút bất an, hẳn nhìn ra được bản thân nàng là một nữ tử sao?
Lúc này, tú bà đi đến, nịnh nọt mà nói: “Công tử gia, Mời ngài đi đến phòng của Thanh Trúc.”
Nguyệt Mộng Tâm trong hai tròng mắt hiện lên một tia chán ghét, từ trong lòng xuất ra ngân phiếu ném ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Mang ta đi.”
Tú bà nhìn ngân phiếu trên bàn, nhào tới lấy trong ánh mắt hiện lên thần sắc tham lam, vừa đếm ngân phiếu vừa tươi cười nói: “Công tử gia, mời đi bên này.”
Trong một gian phòng trang nhã đối diện, một nam tử thân hình cao lớn đang ngồi trước bàn uống trà, trên mặt lộ ra nụ cười âm nhu tuyệt mỹ,: “Ám Ảnh, tra ra được gì không?”
“Vương gia, thuộc hạ không tra được gì, bất quá hắn hiện đang ở một mình tại Đông Lai khách sạn.” Một bên Ám Ảnh thấp giọng nói.
” Vậy sao?” Dạ Ly Hoan cúi đầu vuốt chén trà nhỏ tinh xảo trong tay, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì,đôi đồng tử màu đen hiện lên một tia hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...