Bóng đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, tinh tú đầy trời.
Ngày mùa hè có chút khô nóng, những không phải thuộc loại không chịu được, thường xuyên có gió đêm thổi qua mang theo hương hoa lan tỏa.
Trong vườn hoa tại Long Miên điện, Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh ngồi trên chiếu, chung quanh là những bình rượu rỗng, dĩ nhiên là đã uống xong.
Gương mặt Tuyết Sương Linh đã nhuộm một mãnh đỏ vựng, ánh mắt mê mang lại xinh đẹp, mang theo nhè nhẹ dụ hoặc làm dục hỏa của Dạ An Thần nổi lên bốn phía, tại chỗ bị nàng ôm vào ngực tùy ý kinh bạc.
Không biết có phải do rượu hay không, Tuyết Sương Linh có vẻ ngơ ngác, bị Dạ An Thần ôm vào ngực cũng không biết phản khán, rất nhanh bị hôn đến hô hấp dồn dập.
Hương rượu lan tràn khắp môi cả hai.
Tửu lượng của Dạ An Thần tốt hơn Tuyết Sương Linh rất nhiều, cứ việc hơn phân nưa rượu vào bụng Dạ An Thần, mà nàng vẫn thanh tỉnh, thậm chí còn có dư lực đùa giỡn hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy Tuyết Sương Linh.
Dạ An Thần ôm eo Tuyết Sương Linh, hô hấp dừng trên cổ nàng, chậm rãi cởi bỏ nút thắt của Tuyết Sương Linh, khẽ cười hỏi "A Linh, ta là ai?"
Đầu Tuyết Sương Linh đã muốn cuối xuống, nàng nghe được có người nói chuyện liền ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Dạ An Thần, hồi lâu đều không nói gì.
Dạ An Thần nhìn xem nàng, nhịn không được nụ cười, Tuyết Sương Linh ngây ngốc ngơ ngác như vậy, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua.
Cởi bỏ áo khoác của Tuyết Sương Linh, bàn tay ấm áp của Dạ An Thần khẽ di chuyển trên áo lót, mang đến xúc cảm là lạ.
Tuyết Sương Linh bắt lấy tay Dạ An Thần, không vui nói "Ngứa! "
"Sao lại ngứa?" Dạ An Thần cười xấu xa, rút tay khỏi tay của Tuyết Sương Linh, hô hấp dừng trên cổ Tuyết Sương Linh.
Tuyết Sương Linh rụt cổ, ngữ điệu đều chậm phân nưa "Nơi này ngứa! " Tay nàng theo tay Dạ An Thần di động, có vẻ rất thành thật.
"Ha ha ha! ! " Dạ An Thần rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
Tuyết Sương Linh oa trong lòng Dạ An Thần, tựa vào vai nàng, chỉ có thể thấy cằm của nàng, cũng không biết Tuyết Sương Linh nghĩ gì, há mồm liền cắn cằm Dạ An Thần.
"Tê --"Dạ An Thần hút một ngụm lãnh khí, đầu ngưỡng lên, lại cúi đầu cười mắng "A Linh, muốn cắn chết ta sao?"
Tuyết Sương Linh tiếp tục ngây ngốc nhìn Dạ An Thần, sau đó giơ tay vuốt mặt nàng.
Dạ An Thần nghiêng đầu, vừa vặn ngậm ngón tay của Tuyết Sương Linh.
Ái muội ngậm ngón tay, đầu lưỡi trượt đi, ngẫu nhiên cắn một chút, đáy mắt Dạ An Thần đều là ý cười, khuôn mặt tinh ảo dưới anh trăng càng thêm quyến rũ.
"Bệ hạ! ! " Tuyết Sương Linh cúi đầu gọi một tiếng, nghiêng đi qua chạm đến môi nàng.
Dạ An Thần thuận thế hôn đến, buông lỏng Tuyết Sương Linh, hai tay đặt bên cạnh, rất hưởng thụ được Tuyết Sương Linh hôn môi.
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ! ! " Tuyết Sương Linh một tiếng lại một tiếng nhỏ giọng gọi, hai cánh môi dán vào nhau, đem toàn bộ thân thể đều đặt trên người Dạ An Thần, mê luyến nhìn gương mặt Dạ An Thần.
Dạ An Thần cười nhẹ, "Ta ở! ! "
Đầu lưỡi Tuyết Sương Linh chui vào trong miệng Dạ An Thần, lôi kéo đầu lưỡi còn lại, cùng nhau dây dưa.
Dạ An Thần nâng tay ôm Tuyết Sương Linh, chính mình đều bị Tuyết Sương Linh đặt dưới thân.
Nước bọt không ngừng trao đổi, mang theo nồng đậm rượu hương.
Hô hấp lần lượt thay đổi, tứ chi giao triền, hô hấp hai người rất nhanh trở nên dồn dập, cuối cùng là tách ra thở hào hển.
Dạ An Thần ôm của Tuyết Sương Linh ngồi dậy, đem nàng ôm lên, hồi Long Miên điện nghĩ ngơi.
-- mục đích đêm nay đã đạt được, thấy được Tuyết Sương Linh say rượu, kế tiếp nên là lúc nàng hưởng thụ.
Nàng sung sướng híp mắt, vô cùng vui vẻ.
Trong tẩm điện đốt trầm hương, hương thơm lan tỏa khắp nơi trong không khí.
Trong góc sáng sủa có bốn năm chậu băng, giúp cho tẩm điện không nóng.
Dạ An Thần đặt Tuyết Sương Linh lên giường, cởi áo khoác của bản thần và Tuyết Sương Linh, sau đó đè ép lên nàng.
Tuyết Sương Linh đã mơ mơ màng màng, ánh mắt khép lại, chỉ muốn nhanh ngủ, bị Dạ An Thần áp lên, cơn buồn ngủ tan đi một chút, vươn tay đẩy ra nàng.
Dạ An Thần nắm tay Tuyết Sương Linh đặt lên đỉnh đầu, môi đặt trên cổ nàng, cười nhẹ "A Linh, hôm này là ngày đáng giá vui vẻ! "
"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh nghiêng đầu, "Buông! ! "
Dạ An Thần nghe lời thu hồi tay, hai ba động tác đã đem quần áo Tuyết Sương Linh lột hết, chính mình vẫn còn mặc quần áo.
Quần áo cùng da thịt ma sát không thoải máu, Tuyết Sương Linh mất hứng đẩy đẩy nàng.
"Nhanh, A Linh, giúp ta cởi quần áo.
" Dạ An Thần ngậm cánh môi của Tuyết Sương Linh, đem nàng ôm ngồi trên giường.
Đầu óc Tuyết Sương Linh ngày càng mơ màng, Dạ An Thần nói gì thì nàng làm cái đó, một bên mò lấy nút thắt áo của Dạ An Thần, một bên cùng nàng hôn môi.
Dạ An Thần vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của nàng, đôi môi di chuyển xuống cổ, lưu lại một vết hôn ngân.
Tuyết Sương Linh gần như nhuyễn thành nước, tựa vào vai Dạ An Thần từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay đang cố cởi quần áo run run, căn bản không cởi được.
Dạ An Thần cười khẽ, một bàn tay vuốt ve trước ngực Tuyết Sương Linh, nắm viên đậu đỏ, vuốt ve ma sát gây kích thích.
"Ngô! ! " Tuyết Sương Linh than nhẹ.
"Thoải mái sao?" Dạ An Thần cười hỏi.
Lúc này, Tuyết Sương Linh quay người đem Dạ An Thần đặt ở dưới thân, ngồi chồm hỗm trên người Dạ An Thần, ánh mắt híp lại, trên cao nhìn xuống Dạ An Thần.
Dạ An Thần kinh hoảng, lập tức bình tĩnh lại, khiêu khích nhìn Tuyết Sương Linh một cái.
Tuyết Sương Linh cúi người, trực tiếp cởi quần áo Dạ An Thần, ném ra khỏi giường, sau đó cắn cổ Dạ An Thần.
"Ngươi là tiểu cẩu sao?" Dạ An Thần nghiêng đầu, cười mắng.
Tuyết Sương Linh dường như không nghe thấy Dạ An Thần nói, hai tay trên người Dạ An Thần ma sát, lực đạo trên môi cũng nhẹ nhàng hơn, chậm rãi liếm lông từng mảng da thịt.
"Ân a! ! " Dạ An Thần thoải thân ngâm, cổ vũ ôm lấy thắt lưng của nàng, "Nhanh lên! ! "
Ngực ma sát ngực, giữa hai người không chút kẻ hở, hạ thân giao triền cùng một chỗ, cọ xát mang đến cực lớn khoải cảm.
Đem một viên đậu đỏ ngậm trong miệng, nắm một viên khác trong tay, không ngừng cọ xác nghiền ép.
Dạ An Thần ánh mắt mê ly nhìn đỉnh giường, cúi đầu rên rỉ, hay chân gấp khúc, không ngừng cọ xác thắt lưng Tuyết Sương Linh.
Tay kia của Tuyết Sương Linh cũng không nhàn rỗi, theo thắt lưng Dạ An Thần di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trong bụi cỏ.
"Ngô, a! ! , a, a linh! ! " Dạ An Thần vặn vẹo, tự động tìm kiếm khoải cảm mãnh liệt hơn.
Ngón tay Tuyết Sương Linh bên ngoài du động, đè ép, thẳng đến khi nàng cảm nhận được ướt ác, mới dò xét đi vào.
"A linh!" Dạ An Thần câu cổ Tuyết Sương Linh, cùng nàng ủng hôn.
Ngón tay nhanh chóng bị bên trong bao bọc, Tuyết Sương Linh híp mắt, để lại vô số hôn ngân trên người Dạ An Thần.
Thân trên ma sát lẫn nhau, đậu đỏ cũng cùng nhau xọ xác, rất nhanh hai người liền tới cao triều.
Lần đầu tiên cao triều chấm dứt, Dạ An Thần xoay người muốn áp chế Tuyết Sương Linh, lại bị Tuyết Sương Linh cường ngạnh cự tuyệt, nàng trực tiếp hôm môi Dạ An Thần, ngón tay ướt đẫm lại tiến vào thân thể Dạ An Thần.
"A Linh, ngươi!" Dạ An Thần dồn dập nói.
"Ngươi là của ta! là của một mình ta!" Tuyết Sương Linh rốt cục chịu mở miệng, nàng có chút vội vàng tiến nhập, « Chỉ của một mình ta ! »
"Ân! a! " khóe mắt Dạ An Thần đều chảy ra nước mắt, nàng nâng đầu cắn bả vai Tuyết Sương Linh, xem ta ngày mai đối phó ngươi thế nào.
Này một đêm, ai cũng đừng hòng ngủ.
Cường ngành muốn Dạ An Thần bốn năm lần, cảm giác say dâng lên, cuối cùng một lần cao triều, Tuyết Sương Linh trực tiếp nằm trên người Dạ An Thần ngủ.
Tuyết Sương Linh cư nhiên đang ngủ a!
Dạ An Thần quấn quýt, không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Trên cơ thể đều dính những thứ khó nói, áo ngủ cũng ẩm ướt, thực không thoải mái.
Bán ôm Tuyết Sương Linh ngồi dậy, Dạ An Thần hút một ngụm khí lạnh, cảm thấy bản thân ngồi muốn không nổi, vòn eo bùn rủn.
Xoa bóp thắt lưng, Dạ An Thần cắn một ngụm lên vai Tuyết Sương Linh, "Ngươi thật biết hưởng thụ ! "
Tuyết Sương Linh khẽ nhíu mày, giật giật thân mình, vẫn không có tỉnh lại.
Dạ An Thần kéo một sợi dây trên giường, An Tử Thuần rất nhanh đẩy cửa vào.
"Bệ hạ?"
"Trẫm muốn tắm rửa.
" Dạ An Thần thản nhiên nói.
"Nước ấm đã chuẩn bị tốt.
"
"Ân.
"
An Tử Thuần cúi đầu, một đôi chân trần lướt qua.
Tuyết thị vệ thật đáng thương, lại bị bệ hạ làm đến hôn mê.
An Tử Thuần đồng tình nghĩ đến, chỉ là, nàng nghĩ sai rồi, lần này đáng thương không phải Tuyết thị vệ, mà là nữ đế bệ hạ.
Chờ Dạ An Thần mang Tuyết Sương Linh trở về từ Nghi Tuyền điện, trên giường gì gì đó đã được thay đổi.
Tuyết Sương Linh đã hoàn toàn ngủ say.
Dạ An Thần tức giận đâm đâm mặt nàng, tốn hơi thừa lời "Về sau xem ta thu thập ngươi.
"
Đem Tuyết Sương Linh ôm vào trong ngực, kéo qua một bên chăn, Dạ An Thần rất nhanh liền ngủ.
Ngày thứ hai.
Tuyết Sương Linh khó có được thức sơm hơn Dạ An Thần.
Say rượu đầu có chút đau, Tuyết Sương Linh nhắm mắt ngồi dậy, nhu nhu đầu.
Đêm qua trí nhớ đều tiến vào trong đầu.
Bệ hạ!
Tuyết Sương Linh vội vàng quay đầu lại, thấy Dạ An Thần còn ngủ say, vì động tác của nàng, chăn trên người Dạ An Thần rơi xuốt không ít, lô ra tràn đầy hôn ngân trên ngực.
"A Linh?" Dạ An Thần chậm rãi mở to mắt, "Như thế nào tỉnh sớm như vậy?" Tối hôm qua sau khi rửa mặt, nàng liền phân phó An Tử Thuần hủy bỏ lâm triều hôm nay, các nàng có thể ngủ nhiều một chút.
"Bệ hạ, ta, ta, đêm qua ta! ! " Tuyết Sương Linh lắp bắp mở miệng, "Ta! ! "
Dạ An Thần ôm chăn ngồi dậy, lại ngã về trên giường.
"Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh xông đến, "Ngươi thế nào?"
" Thắt lưng có điểm chua.
" Dạ An Thần nói "Xoa bóp cho ta.
" Nàng thật ra không tức giận, Tuyết Sương Linh có dục vọng chiếm hữu là tốt, nếu không có, nàng thật muốn khóc cũng không được.
Tuyết Sương Linh đem Dạ An Thần ôm vào trong ngực, mạnh yếu xoa bóp thắt lưng Dạ An Thần.
Nửa nén hương sau, Dạ An Thần giật giật thân mình, "Có thể.
"
Thấy Tuyết Sương Linh vẫn còn áy náng, Dạ An Thần cười khẽ, trao đổi một cái hôn triền miên cùng nàng, trán đặt lên trán nàng "Đứng dậy đi.
"
"Ân.
" Tuyết Sương Linh cúi đầu đáp ứng.
--------------------------------------- .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...