Hãn Nguyệt Nhiên cùng bọn thị vệ đi tới trước cửa phủ Thừa tướng.
" Làm phiền vị đại ca này đi vào bẩm báo một tiếng, công tử nhà ta là lão bằng hữu của Thừa tướng đại nhân, để ông mau tới, chậm trễ ngươi cũng không đảm đương nổi." Nhìn thị vệ phủ Thừa tướng có tư thế cản người, thị vệ Hãn Nguyệt Nhiên lập tức lên trước.
Thủ vệ ở cửa đánh giá Hãn Nguyệt Nhiên một phen: "Thỉnh vị công tử đây chờ, ta đi bẩm báo lão gia một tiếng." Hãn Nguyệt Nhiên gật đầu, thủ vệ lập tức chạy vào.
Lúc thủ vệ tìm tới lão gia của hắn đang ở đại đường: "Lão gia, ngoài cửa có vị công tử tới, nói là lão bằng hữu của ngài, để ngài mau đi."
"Lão bằng hữu của ta? Vị công tủ kia có nói danh họ gì không?"
"Lão gia, vị công tử kia cũng không nói gọi là gì."
"Ân, theo ta đi xem xem." Thừa tướng nghi hoặc đầy bụng đi tới trước cửa, thấy một vị công tử đứng chấp tay.
Hãn Nguyệt Nhiên nhìn thấy thừa tướng trước: "Thừa tướng, đã lâu không gặp a, khiến ta thật sinh tưởng niệm." Thừa tướng nghe thấy Hãn Nguyệt Nhiên cũng thấy rõ tướng mạo lập tức kinh hô cũng chuẩn bị quỳ xuống: "Bệ......"
Hãn Nguyệt Nhiên nhìn ra được thừa tướng chuẩn bị làm gì, lập tức đánh gãy cùng đỡ lấy: "Thừa tướng đại nhân không cần, tại hạ Vương Nhiên, thừa tướng có thể nên nhớ kỹ đi." Sau đó lặng lẽ nói với thừa tướng: "Thừa tướng, trẫm cải trang xuất cung, ông chuẩn bị trước cửa lớn này quỳ lạy chi lễ với ta, là muốn khiến bách tính biết trẫm ở đây?".
truyện teen hay
"Không không không, Vương công tử, thỉnh vào trong." Thừa tướng vội vàng thỉnh Hãn Nguyệt Nhiên vào phủ, đến trong phủ: "Lão thần bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ giá lâm, thần có thất viễn lâm*, thỉnh bệ hạ giáng tội."
[không ngênh đón từ xa]
"Được rồi, thừa tướng, trẫm tạm thời quyết định lại đây, cũng không phải lỗi của ông, trẫm xuất cung ở ngoài đành tá túc ở phủ của ông.
Ông cần phải che giấu thân phận của trẫm, hiện trẫm dùng hóa danh (tên giả) Vương Nhiên, không được nói sai đâu."
"Thần tuân chỉ, thần đưa bệ hạ tới gian phòng."
"Thừa tướng, nghe nói ở khu này có màn thầu rất nổi danh a, ngày mai ngươi thỉnh người của điếm màn thầu tới đây."
"......!Vâng." Bệ hạ sẽ không coi trọng điếm màn thầu của người ta đi, hẳn là sẽ không đi, nghĩ lại điếm màn thầu này nổi danh nhờ có mỹ nhân khuynh thế, dù thế nào bệ hạ cũng sẽ không vì coi trọng cô nương nhà người ta đi.
"Ông đi xuống đi, bảo người trong phủ của ông không có chuyện gì cũng không cần tới gần gian phòng này."
"Tuân chỉ."
Ngày tiếp theo.....!
Thẩm Mộng Cầm nhìn vị quan lão gia trước mặt kia đuổi hết cố khách đi mà dẫn tới một bụng hỏa: "Không biết vị lão gia này trước có chuyện chi, ta đây điếm màn thầu kinh doanh nhỏ hẳn là không ảnh hương tới quan lão gia nha."
"Không có không có, cô nương không gây ảnh hưởng gì tới ta, chỉ là lão gia nhà ta muốn thỉnh ngươi qua phủ một chuyến mà thôi, hôm nay điếm của cô nương tổn thất, một túi ngân lượng này hẳn là đủ rồi." Vị quan lão gia này chính là thủ hạ của phủ Thừa tướng, thỉnh Thẩm Mộng Cầm tới phủ.
Thẩm Mộng Cầm nhìn bạc trong tay: "Lão gia nhà ngươi thực là ra tay hào phóng, nhìn thái độ này của ngươi ta có muốn không đi chỉ sợ sinh ý trong điếm này không cách nào làm được, đi, ta sẽ theo ngươi một chuyến, không biết lão gia nhà ngươi là vị nào?"
Thấy Thẩm Mộng Cầm đồng ý thì thở phào: "Cô nương thật là nhân nghĩa, cô nương tới phủ liền biết thôi."
Sau đó Hãn Nguyệt Nhiên bên này đang ngồi chỗ chủ vị ở đại sảnh nghe thừa tướng báo cáo chuyện trong triều ngày hôm nay.
"Thừa tướng, gần đây trên triều ông phụ trợ nhiều cho Tiêu Dao vương."
"Vâng, bệ hạ, lão thần đã cho người đi thỉnh vị cô nương kia, nên rất nhanh sẽ tới." Thừa tướng nói qua phát hiện thủ hạ trở về: "Bệ hạ, người tới."
"Ân, để nàng vào đi, ông không thể gọi ta là bệ hạ."
Thẩm Mộng Cầm bị đưa đến phủ biết rằng người muốn gặp mình chính là thừa tướng, vừa vào phủ còn phát hiện người ở trà lâu hôm qua – Vương Nhiên, dĩ nhiên không nén nổi lên tiếng: "Công tử hoàn khố ngươi này ở đây làm gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...