Nữ đế Hãn Nguyệt Nhiên là người trẻ tuổi nhất cũng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử vương triều Đại Hãn, dựa vào tài năng chính trị hơn người cùng thủ đoạn thiết huyết (cứng rắn) khiến trên dưới Đại Hãn không có lấy một người không thần phục.
Vào Chính Nguyệt năm thứ năm: vương triều Đại Hãn nhất thống thiên hạ, quốc gia phồn vinh hưng thịnh.
Mà lúc này hoàng đế làm ra công tích như vậy – Hãn Nguyệt Nhiên đang cau mày nhìn chằm chằm một đám lão đầu phía dưới ngươi một lời hắn một lời dâng tấu khẩn cầu ngô hoàng sớm ngày nghênh thú hoàng phu để phong phú hậu cung.
Hãn Nguyệt Nhiên sau nhiều ngày dưới sự lải nhải của một đám lão đầu thì rốt cuộc không thể nhịn được nữa vỗ lên trác (bàn) 'Đùng' một tiếng khiến văn võ bá quan sợ hãi toàn bộ quỳ xuống trực tiếp hô lên: "Bệ hạ bớt giận!".
Hãn Nguyệt Nhiên từ trên long ỷ đứng lên, thẳng thắn đi xuống giữa các đại thần nói ra: "Nếu chúng khanh gia đã vì trẫm cân nhắc như vậy, trẫm không thể cô phụ hảo ý của các ngươi.
Từ ngày hôm nay đại sự trên triều để Tiêu Dao vương – Hãn Nguyên Nhiên tạm thế.
Trẫm sẽ mang theo hoàng hậu trở về, đợi hoàng phu các ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới." Nói xong liền nữ phẫn nam trang bắt đầu con người tìm thê, lưu lại một đám đại thần nhốn nháo trong gió......!
"Thừa tướng, vừa rồi ý tứ của bệ hạ là muốn thú hoàng hậu về sao? Thú một người nữ ư? Hẳn là ta không nghe lầm đó chứ?" Thái úy* một mặt không thể tin chọt chọt thừa tướng bên cạnh.
[chức quan quản lý quân sự vào thời xưa]
Nghe được câu hỏi của thái úy, thừa tướng liếc thái úy một cái: "Ngươi không nghe lầm chuyện hoang đường đâu, bệ hạ đã như vậy, tính thử tính thử, bệ hạ đã nói vậy hẳn có dự tính của bệ hạ, chúng ta nghe theo phân phó là được, aiz." Thừa Tướng lại xoay mặt về hướng bá quan: "Mọi người bãi triều đi, bệ hạ đã rời đi rồi, chúng ta ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, tản ra đi, tản ra đi!"
Sau khi bá quan rời khỏi, trong đại điện truyền ra một trận gầm rú: "Không! Không cần nói ta đây là sự thật! Hoàng tỷ sao người lại phải lôi ta xuống nước! Chúng thê thiếp của Vương gia ta còn đang chờ bản vương lâm hạnh mà!" Tiêu Dao vương – Hãn Nguyên nhiên, thân đệ đệ của Hãn Nguyệt Nhiên, không thích triều chính, nhưng có năng lực quản lý triều chính, yêu thích ở trong say mê với phố phường cùng oanh oanh yến yến.
Lúc bá quan đi rồi mới phản ứng được truyền ra một tiếng nộ thét.
Ngày tiếp theo trong một trà lâu trên đường của kinh đô Trường An, một vị công tử đặc biệt tuấn tú ngồi dựa vào song biên (cửa sổ), xung quanh hơn mười vị thị vệ canh giữ bên cạnh, chỉ có thể nhìn từ xa xa khiến người ta không dám tới gần.
Vị công tử này chính là Hãn Nguyệt Nhiên sau khi nữ phẫn nam trang, cởi long bao thay môt thân cẩm y hoa phục* phổ thông khiến người ta cảm thấy hẳn là một vị trai trẻ học phú cao xa.
Ở một trác cạnh Hãn Nguyệt Nhiên có hai cô nương mặc ma bố thô y* ngồi.
Thế nhưng một vị trong đó dù mặc ma bố thô y cũng không che lấp được dung nhan khuynh thế của nàng ấy.
[đại khái hai loại đồ trái ngược nhau, một bên lụa là gấm vóc, một bên vải thô dởm]
"Tỷ, tỷ xem công tử trác bên cạnh chúng ta kia lớn lên sinh thật tuấn tú, nếu như tướng công sau này của ta có thể như vậy thì tốt rồi.
Đáng tiếc ta đây là một thô nhân (người không đẹp) thì không thể nào gả được cho nhà như vậy.
Tỷ, tỷ lại không giống nha, tuy chúng ta là thân tỷ muội nhưng tỷ lớn lên phiêu lượng (xinh đẹp) như vậy, những thế gia công tử kia nhất định sẽ thích tỷ, đến lúc đó nhà chúng ta có thể quang tông diệu tổ (rạng rỡ tổ tông) rồi." Giữa hai nữ tử, người lớn lên bộ dạng bình thường nói với nữ tử dung nhan khuynh thế nọ bên cạnh.
Nữ tử dung nhan khuynh thế nghe được lời muội muội lại cho cái lắc lắc đầu, dùng tay chọt chọt trán nàng: "Thật không biết trong tiểu não qua tử (hạt dưa) ngươi đây nghĩ cái quỷ gì, tỷ tỷ ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện cả nhà chúng ta có thể bình an, sau đó tìm người đàng hoàng gả cho là được, ngươi cũng không phải không biết."
"Hắc hắc, tỷ tỷ, muội muội sai rồi, không nên loạn điểm uyên ương phổ (ghép đôi) cho tỷ, nhưng mà tỷ tỷ a, muội muội thật tâm hy vọng tỷ có thể gả cho người tốt, tỷ tỷ không cảm thấy công tử trác kia cho người ta cảm giác không tệ sao."
Vẫn cứ nghe muội muội nhắc công tử trác bên kia, Thẩm Mộng Cầm ngẩng đầu nhìn trác bên kia một cái, chỉ thấy người nọ một thân hoa phục, da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú bên trong mang theo một vệt tuấn tú, trong tuấn tú lại dẫn một tia uy nghiêm, xung quanh đứng hơn mười thị vệ cho Thẩm Mộng Cầm cảm giác đầu tiên là công tử thế gia chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.
Hãn Nguyệt Nhiên cảm nhận được có người liên tục nhìn chằm chằm mình liền ngẩng đầu nhìn lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...