Nghĩ đến Cuồng Nhân cũng là một người phong lưu, năm đó vốn là có thể lấy Lâm Thanh Nghiên làm vợ, bất đắc dĩ bị Lâm Thanh Nghiên phế đi kiêu ngạo của mình, trong lòng oán hận. Nhiều năm tới nay, mối hận cũng dần phai nhạt, trong trí nhớ bất tri bất giác liền nhớ tới bộ dáng thanh thuần khả ái năm đó của Lâm Thanh Nghiên, trong lòng luôn luôn suy nghĩ khi nào có thể nối lại tình xưa. (hình như năm đó lão nhân gia ngài cùng Lâm đại môn chủ không có gì tình cảm gì nha?) hôm nay gặp được Lâm Thanh Nghiên khác biệt với ngây thơ thanh thuần năm đó, thành thục mỹ lệ, thiếu phụ tràn ngập quyến rũ, khiến hắn càng thêm mê muội.
Thấy tên dâm tặc chết tiệt này lại hí mắt mê muội nhìn chằm chằm mình mà đờ ra, trong lòng Lâm Thanh Nghiên không khỏi nhớ đến mối hận kia, xuất thủ liền công tới Cuồng Nhân. Phó Quân bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích đứng ở một bên không ai để ý, trong lòng ai oán a, tân nương của ta, mất rồi!
Cuồng Nhân võ công bí hiểm, Lâm Thanh Nghiên tuy rằng cũng là cao thủ võ Lâm, thế nhưng cuối cùng so với lão hồ ly Cuồng Nhân vẫn thua một chút, không bao lâu thì trúng mị dược của Cuồng Nhân, bị hắn một tay kéo vào trong lòng.
Cuồng Nhân mừng rỡ ôm Lâm Thanh Nghiên mùi thơm ngát thân thể mềm mại, ngực thầm nghĩ mau mau thu được đại mỹ nhân phương tâm. Nhìn trong đại sảnh dục hướng công kích mình người của, vội vã ôm Lâm Thanh Nghiên lách người!
Nhìn Cuồng Nhân cợt nhả mình, tim Lâm Thanh Nghiên kịch liệt nảy lên, nhưng chỉ kêu la: “Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ giết ngươi!” Tựa hồ nàng đã quên từ lúc Cuồng Nhân trúng thuốc nàng đặc chế, đã không được nữa!
“Thanh Nghiên, nhiều năm như vậy ta vẫn nhớ ngươi!” Cuồng Nhân lưu luyến nói ra tưởng niệm của mình. (lão già Cuồng Nhân không biết xấu hổ, mấy năm trước là bởi vì hận mới nhớ mãi không quên Lâm đại mỹ nhân, vài năm sau, hắc hắc, nhớ là nhớ đến thân thể và khí chất tốt đẹp của Lâm đại mỹ nhân!)
Lâm Thanh Nghiên nghe hắn bày tỏ trắng trợn, trên người lại bị hắn ôn nhu mà trêu chọc, trong lòng không khỏi rung động, nói: “Ít nói ngọt đi!” ý nghĩa lời nói không khỏi có chút hờn dỗi!
Cuồng Nhân nghe vậy vui vẻ nói: “Ta cũng rất thật lòng a, nếu không tin, ngươi nghe một chút!” vừa nói hắn vừa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nghiên dán vào lòng ngực rắng chắc của hắn, để cho nàng cảm thụ nhịp tim của bản thân.
Lâm Thanh Nghiên đỏ mặt chạm lên ngực của hắn, tim đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp đều dồn dập, đúng là dược hiệu phát tác! Bản thân nàng muốn được an ủi, tay lại không tự chủ được vuốt ve lòng ngực của Cuồng Nhân!
Cuồng Nhân cũng không phải thánh nhân, nhiệt tình đáp lại!
Thời khắc mấu chốt, Lâm đại mỹ nhân oán hận lên tiếng: “Người còn chờ cái gì nữa!” chờ thật lâu cũng không thấy Cuồng Nhân tiếp tục, nàng cũng không nhịn được!
“Bảo bối, nàng đã quên nàng cho ta ăn “Bất năng hoàn” sao!” Cuồng Nhân cũng muốn a, thế nhưng hắn bây giờ còn “chưa lên” đây, then chốt còn phải xem Lâm đại mỹ nhân a!
“Ngươi!” Lâm Thanh Nghiên mở to hai mắt trừng Cuồng Nhân, cuối cùng đành chịu thua bởi mị dược, thỏa hiệp lấy ra giải dược cho Cuồng Nhân ăn.
Trong phòng tiếng rên rĩ không ngừng, xuân sắc hừng hực!
======================================
Hnay tạm ngắn nhiêu đây....mai up 6-8 chương bù nha:D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...