Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc
“Này!”
Đông Phương Nhược Tâm giật mình. Thấy Diệp Y Lạc đang ở trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, anh mới biết hoá ra này giờ bản thân suy nghĩ hơi lố. Anh khẽ ho hai tiếng.
“Nãy giờ cậu có biết tôi nói gì không đấy?”
Anh lắc đầu. Diệp Y Lạc thấy thế hừ một tiếng, kiên nhẫn nói lại từ đầu.
“Tôi tên Diệp Y Lạc. Là hội trưởng hội học sinh. Nhìn bảng hiệu trước ngực tôi chắc cậu cũng biết.”
Đông Phương Nhược Tâm gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp. Diệp Y Lạc thấy anh bắt đầu chuyên tâm lắng nghe mình nên tiếp lời.
“Vấn đề thứ nhất về cậu. Cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Hi vọng cậu hợp tác.”
Anh tiếp tục gật đầu, ngón tay bắt đầu gõ nhịp xuống bàn.
“Lý do vì sao cậu đi học muộn thường xuyên?”
Đông Phương Nhược Tâm không trả lời ngay mà giải thích.
“Không phải là thường xuyên. Gần đây tôi đã cố gắng đi sớm rồi.”
“Tôi công nhận. Nhưng nó không liên quan gì đến câu hỏi của tôi.”
Diệp Y Lạc lên tiếng, cô chăm chú ghi chép thứ gì đó. Dường như sự tồn tại của Đông Phương Nhược Tâm chỉ như không khí. Mặc dù cô có trả lời nhưng trả lời thờ ơ, trả lời cho có. Anh nhìn cô. Ngoại hình tàm tạm, chiều cao khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ lười biếng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trắng bệch kia. Mặt cô tái nhợt doạ người, vì da trắng nên cuồng thâm trên mắt hiện rõ. Xem xét tổng thể cô xong, anh mới nhàn nhạt mở miệng.
“Dậy muộn.”
“Tại sao?”
“Ngủ muộn.”
“Lý do?”
“Không cần thiết phải nói.”
“Tôi nhớ mình đã nói rất mong sự hợp tác từ phía cậu.”
Diệp Y Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu, lãnh đạm lên tiếng. Đông Phương Nhược Tâm im lặng thay cho câu trả lời. Anh hờ hững đưa mắt ra cửa sổ. Cô trước giờ thoải mái, cũng không thích gượng ép người khác. Mười phút sau, Diệp Y Lạc lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
“Không muốn cũng không cần nói ra. Sang vấn đề thứ hai. Tôi, muốn mời cậu vào hội học sinh.”
Đông Phương Nhược Tâm ngẩn người.
Vào hội học sinh? Anh không hề nghĩ tới. Anh nghĩ cô nàng tí hon này chỉ đơn giản muốn kêu anh vào đây để kỷ luật vì thành tích đi học trễ đáng nể phục của mình.
“Tại sao?”
Cô chỉ cười, nhàn nhã hỏi vặn lại.
“Cậu nói thử xem!”
Nói thử xem? Nói thử thì hỏi làm gì? Đông Phương Nhược Tâm trước giờ không phải người có kiên nhẫn, nhất là đối với một số chuyện phức tạp và rắc rối. Quả nhiên đi muộn vận xui tìm đến. Chỉ mong sao tai nạn đừng xảy ra nữa là anh cảm tạ trời đất lắm rồi.
“Vì tôi...hay vì ngoại hình xuất chúng của tôi?”
Cuối cùng anh cũng nặn ra cho mình một lý do mà anh cho là hợp lý trong tình huống này.
“Cậu biết ngày nay giới trẻ hay mắc phải một căn bệnh không?”
Diệp Y Lạc bị lời nói của anh chọc cho suýt nữa cười thành tiếng. Cô chưa bao giờ gặp phải người nào tự tin thái quá như vậy. Người ta vào hội học sinh không quan trọng xấu hay đẹp mà vì thành tích. Giỏi hay không mới là điều quan trọng. Hơn nữa Diệp Y Lạc chưa bao giờ hoài nghi vào con mắt nhìn người của mình. Cô có một niềm tin mãnh liệt đối với giác quan thứ sáu của bản thân. Mặc dù biết không có gì là hoàn hảo nhưng cô có một chút không phục. Diệp Y Lạc muốn khẳng định lại cảm giác của mình đối với người bạn học ngồi đối diện.
Đông Phương Nhược Tâm ra chiều suy nghĩ. Diệp Y Lạc cũng rất vui vẻ chờ. Một lúc sau, anh đáp.
“Ảo tưởng!”
Đến lượt Diệp Y Lạc ngẩn người nhưng chỉ trong vài giây rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu. Nếu đã biết “căn bệnh” này thì chắc anh cũng biết mình chính là nạn nhân chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...