9.
Tôi gia nhập công ty của cha, chọn một dự án hợp tác với Phó thị. Cha tôi không hề tình nguyện, mẹ kế và em gái thậm chí còn miễn cưỡng hơn. Nhưng Phó Lễ lại rất sẵn lòng. Nhà họ Phó rất quyền lực, Phó Lễ đã chỉ định tôi chịu trách nhiệm, cha tôi cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ông ta “tâm sự thầm kín” với tôi: “Con gái, cha biết con bị b.ắt c.óc và có thai nên bị kích thích tạm thời. Nhưng thực ra, con vẫn là đứa trẻ vâng lời ngày xưa mà, đúng không? Con đừng giận em gái, em ấy sắp sinh rồi, nhé, con gái ngoan của cha?”
Tôi mỉm cười, đứng dậy thì thầm bên tai ông ta: “Nằm mơ đi.”
Ai rồi cũng thay đổi.
Người càng hiền lành thì quyết tâm thay đổi càng lớn, đừng hòng lung lay được ý chí của họ. Đó là lí do tại sao người ta nói, đừng gây sự với những người hiền lành.
Đáng tiếc, cha tôi lại không hiểu nổi điều này.
Tôi có rất nhiều giao dịch kinh doanh với Phó Lễ, thường xuyên phải gặp mặt. Em gái tôi từng tỏ vẻ cảm thông, chăm chăm diễn vai tiểu bạch thỏ. Tuy nhiên, tôi và Phó Lễ suốt ngày họp hành thảo luận tới tận đêm khuya; gặp nhau ăn tối, uống cà phê hết lần này tới lần khác; thậm chí, khi tôi đến bệnh viện vì cảm lạnh, Phó Lễ cũng chở đi.
Chứng kiến hết thảy, cô ta hoàn toàn sụp đổ, cãi nhau ỏm tỏi với Phó Lễ. Có người nói rằng, cô ta đã bị Phó Lễ đuổi khỏi văn phòng, chặn Wechat.
Em gái lạnh lùng hỏi tôi: “Chị hài lòng chưa?”
Tôi đọc văn kiện, huýt sáo: “Mọi chuyện mới vừa chỉ bắt đầu thôi, em gái của tôi~”
Cô ta mỉa mai: “Ô, nhưng đừng quên rằng em đang mang thai con của Phó Lễ, còn chị thì chửa hoang!”
Tôi cất giấy tờ đi, ngước lên nhìn cô ta, từ từ đứng dậy: “Mẹ mày không dạy mày nói tiếng người à?”
Tôi thản nhiên cầm ly cà phê, chậm rãi đổ lên đầu cô ta: “Đứa con trong bụng mày là do đâu, mày không biết à? Vẫn còn mặt mũi dám buộc tội tao ư?”
Em gái gào lên, cố gắng né đi nhưng đã bị tôi ghì chặt lại. Tôi lấy khăn giấy, chùi mặt cô ta thật mạnh. Mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận: “Có lau mặt cho tôi cũng vô ích, tôi sẽ mách Phó Lễ, để anh ấy biết chị đã làm gì tôi, á-!!!”
Trước khi cô ta dứt lời, mặt cô ta đã ẵm trọn một cái tát. Chẳng qua tôi không muốn tay mình dính cà phê nên mới lau mặt cho cô ta mà thôi. Cô ta bưng mặt, đau tới nỗi không nói nên lời, vừa chạy đi vừa khóc.
Dù sao tôi cũng là cô gái đã trải qua sự huấn luyện gắt gao của Lục Triển, cái tát của tôi cũng không phải dạng khoa chân múa tay. Tôi tỉ mỉ lau từng ngón tay bằng khăn ướt, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn. Tại sao tôi phải lãng phí thời gian với đám đầu trâu mặt ngựa này? Tại sao Lục Triển của tôi lại bị tống vào tù chỉ vì một vụ b.ắt c.ó.c có chủ đích?
Tôi nheo mắt lại. Đã đến lúc chấm dứt hết thảy ân oán hận thù rồi.
Tôi tới văn phòng Phó Lễ thường xuyên hơn để đàm phán về các dự án. Thỉnh thoảng, sau khi bàn công chuyện xong, tôi cũng không rời đi mà vẫn ở lại tán gẫu câu được câu chăng với Phó Lễ, lắng nghe anh ta và cấp dưới bàn bạc về quyết định đầu tư vào phía Nam thành phố.
Tôi pha cà phê và mang đồ ăn nhẹ cho anh ta: “Em muốn học hỏi thêm từ anh, chỉ cần được bằng một phần của anh là mãn nguyện rồi.”
Phó Lễ cười dịu dàng: “Tiếu Tiếu, sao ban đầu anh không thấy em dễ thương như vậy nhỉ?”
Thật ra, anh ta đã quên béng rằng, trước khi biết tới em gái tôi, anh ta vẫn luôn mồm khen tôi dễ thương suốt mười năm liền. Chỉ có điều, chỉ vỏn vẹn vài năm sau, kể từ khi em gái xuất hiện, anh ta đã bỏ mặc tôi.
Tôi trở thành con tin thay thế cho cô ta, chẳng còn là cô gái mà anh từng thề thốt sẽ trân trọng cả đời.
Dù sao thì, Phó Lễ cũng đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều, giải thích chi tiết cho tôi mọi quyết định. Tôi cũng dần dần dự đoán được chiến lược của các đối thủ cạnh tranh. Tôi khắc ghi từng câu từng chữ trong đầu.
Trong mắt mọi người, dường như tôi và Phó Lễ đã nối lại tình xưa. Mẹ kế và em gái lo sốt vó, nhưng kì lạ là cha tôi lại không thèm ra tay giúp đỡ. Tôi nghĩ đó là vì Phó Lễ đã vất cho ông ta vài dự án để bịt miệng. Đấy, “tiền là Tiên là Phật”, dù Phó Lễ thay phiên chơi đùa hai cô con gái của mình, ông ta vẫn mặc kệ, chỉ biết đến tiền mà thôi.
Sự thân mật của tôi và Phó Lễ kéo dài được một tuần.
Một hôm, anh ta điện cho tôi, bảo tôi tới một bệnh viện tư. Tôi tưởng anh ta bị ốm, muốn tôi đến thăm, đành miễn cưỡng bảo thư ký đặt một bó hoa đem tới. Nhưng khi tới nơi, tôi mới phát hiện ra anh ta muốn tôi đến phòng khám khoa Sản. Tất nhiên, tôi không nghĩ anh ta tốt bụng tới nỗi dẫn tôi đi khám thai.
Tôi lùi lại một bước, ném bó hoa xuống sàn: “Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Phó Lễ hiện lên vẻ cuồng nộ: “Tiếu Tiếu, anh muốn hai ta quay lại, nhưng không phải theo kiểu mập mờ như thế này.”
Anh ta nhìn cái bụng hơi lộ ra của tôi: “Anh muốn em thuộc về anh, như thuở ban đầu.”
Mặc dù trước kia, Phó Lễ khiến tôi thất vọng, nhưng không ngờ rằng, giờ đây, anh ta còn khiến tôi tuyệt vọng luôn.
Tôi cúi xuống, xoa bụng: “Vậy nên anh muốn hại con tôi? Anh không thèm hỏi ý kiến tôi? Con tôi còn chưa chào đời, anh đã muốn tước đi sinh mạng của nó?”
Phó Lễ hơi ngượng: “Tiếu Tiếu, anh không thể trơ mắt nhìn em mắc hội chứng Stockholm được… Anh không thể hiểu được em đang nghĩ gì… Anh đã mời một bác sĩ tâm lý cho em. Nhưng em phải ph.á cái thai này đi đã.”
Anh ta an ủi: “Sau này hai ta sẽ có một đứa con khác, một đứa con tốt hơn rất nhiều.”
Tôi hoảng hốt che miệng. Con tôi rất nhạy cảm, từ khi mang bầu tới giờ, tôi chưa từng bị ốm nghén, nhưng bây giờ, ngay cả đứa con trong bụng tôi cũng cảm thấy buồn nôn! Tôi che miệng, chạy ra ngoài muốn nôn mửa. Nhưng Phó Lễ lại chắn trước mặt tôi: “Tiếu Tiếu, phẫu thuật xong, em có thể rời đi. Ngoan nào, nếu muốn có con, anh sẵn sàng chiều lòng em. Nhưng mầm mống của gã tộ.i ph.ạm này, chúng ta nhất quyết phải phá!”
Tôi ổn định nhịp thở của mình, gắng gượng hết sức để cản trở cơn buồn nôn. Tôi thầm nói với đứa trẻ trong bụng: “Con yêu, chờ một chút, mẹ phải xử thằng khốn này đã.”
Hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, tôi nhanh chóng tính toán trong đầu. Kế hoạch được vạch ra ngay lập tức, gần như không cần cân nhắc.
Tôi ngước lên nhìn Phó Lễ, nghiêm túc hỏi anh ta: “Ai cho anh cái quyền nói người yêu tôi là t.ộ.i ph.ạm?”
Không đợi Phó Lễ mở miệng, tôi đã đấm vào mặt anh ta. Anh ta chảy m.á.u cam ngay tức khắc, sửng sốt: “Tiếu Tiếu!”
Tôi lại hỏi tiếp: “Ai cho anh cái quyền nói con tôi là con t.ộ.i phạm?”
Tôi lại định cho anh ta một cú nữa, nhưng Phó Lễ đã luyện võ từ khi còn nhỏ, lần này, anh ta đề phòng nên đã né được.
Tôi kéo cà vạt anh ta, lau vết m.á.u trên mu bàn tay: “Phó Lễ, sau này, hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng quá tự tin! Anh không phải Nhân dân tệ, tại sao tôi phải thích anh chứ?”
Phó Lễ mím môi, hơi mếu máo, giọng khản đặc: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Thà sinh con cho kẻ b.ắ.t c.óc còn hơn cho anh một cơ hội ư?”
Đúng vậy.
Anh không xứng được cho một cơ hội nào hết. Anh sẽ sớm phải hối hận vì đã chọc vào tổ kiến lửa này đấy.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi quyết định chấm dứt phi vụ này. Tôi lái xe về nhà, vào phòng làm việc của cha, tháo thiết bị nghe lén dưới gầm bàn. Tôi lại tới công ty, với tư cách là quản lý, tôi đi thẳng tới văn phòng của cha, tranh thủ lúc ông ta đang họp, khéo léo gỡ tiếp một thiết bị nghe lén khác dưới gầm bàn.
Hôm sau, tôi chẳng tới công ty, cũng chẳng về nhà, mà lại tới khách sạn ở. Tôi phải mất tới hai ngày để xử lý hết tất cả cổ phần của mẹ.
Ngày thứ năm, dì Trần rút vốn.
Công ty cha tôi lâm vào khủng hoảng, ông ta bắt đầu “kh.ủng b.ố” điện thoại, Wechat của tôi. Ông ta “hồi tưởng” những ngày tôi còn thơ bé, gửi cho tôi bức ảnh ông ta bế tôi trong một chuyến dã ngoại. Trong ảnh, cha đang thơm má tôi đầy thân thiết. Nhưng có lẽ, ông ta đã quên rằng, chính mẹ tôi là người chụp bức ảnh này. Khi nhìn thấy nó, tôi nhớ mẹ da diết. Giá như ngày xưa, mẹ có thể gặp được một người như Lục Triển, có lẽ bà đã không phải mang theo nỗi bi thương xuống suối vàng.
Thật đáng tiếc, trên đời này, vốn chẳng tồn tại hai chữ “Giá như”.
Chỉ có nỗi tiếc nuối mãi mãi canh cánh trong lòng.
Tôi thở dài, cầm thiết bị nghe lén, bắt đầu sắp xếp tất cả các tập tin ghi âm ở nhà và công ty của cha tôi, chọn ra những đoạn quan trọng nhất, tung lên mạng.
Hôm sau, tập đoàn Bằng Việt trở nên nổi tiếng khắp cả nước.
“Phi vụ tr.ố.n th.uế, huy động vốn bất hợp pháp, ăn h.ối l.ộ của Giám đốc điều hành Tập đoàn Bằng Việt bị vạch trần” đã leo thẳng lên hotsearch. Cổ phiếu Bằng Việt rớt xuống vực thẳm, các cổ đông gây áp lực, đòi cha tôi phải có một lời giải thích. Ông ta suy sụp cùng cực, gửi cho tôi một tin nhắn: “Đứa con bất hiếu, mày không sợ ác giả ác báo à?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Ông còn không sợ báo ứng, sao tôi phải sợ? Ông trời có mắt cả đấy! Kẻ ép vợ mình tới ch.ế.t, đ.âm sau lưng bạn bè như ông sớm muộn cũng phải trả nghiệp mà thôi! Có đúng không, cha thân yêu của tôi?”
Sợ ông ta không hiểu, tôi lại nhắn thêm: “À, nhân tiện, Lục Thành Minh đang chờ cha ở dưới suối vàng đấy!”
Cha tôi không trả lời. Màn hình hiển thị ông ta đang nhập tin nhắn hồi lâu, nhưng cuối cùng chỉ gửi đi vỏn vẹn vài chữ: “Sao mày biết Lục Thành Minh?!”
Làm sao mà tôi lại biết ư?
Đó là ông nội mà các con tôi chưa từng được gặp.
Ông là người học cao hiểu rộng, kiến thức uyên thâm, vậy mà lại bị hãm hại bởi chính người bạn đã đ.ánh c.ắp bằng sáng chế của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...