Nụ Cười Khi Yêu

 
Vừa nói xong một câu man rợn với Quỷ Quỷ. Quay lại Vương Trinh.
_ Con là Hiệu Trưởng trường này sao lên đây. Xuống dưới mau!
_ Mẹ. Mẹ nói con chú ý đến lớp này mà! Con đang chú ý đây. - Vương Trinh
_ Hiệu Trưởng hả? - Cả đám 12A2
_ Vậy là chết rồi! - Boy 1
_ Tha cho mấy người lần này. Còn lần sau thì tới cháu của mấy nươời cũng không thể vào được trường này. - Vương Tử
_ Xin lỗi cô Hiệu Trưởng. - Boy 1
_ Nghe già qua àk. Xưng bằng chị Hiệu Trưởng đi! - Vương Tử
_ Vương Tử. - mẹ Vương Tử liếc Vương Tử
_ Thôi, Vương Trinh đi xuống với mẹ. Cả cô nữa. - mẹ Vương Tử liếc mắt Quỷ Quỷ rồi bỏ đi
Quỷ Quỷ từ từ bước. Vương Tử chặng lại.
_ Em đừng có đi! Mẹ anh cáo già lắm! Sẽ ăn thịt em mất! - Vương Tử
_ Không sao đâu! - Quỷ Quỷ
_ Anh đi theo em. - Vương Tử

Quỷ Quỷ gật đầu rồi hai đứa đi xuống.
Xuống phòng Hiệu Trưởng, Quỷ Quỷ và Vương Tử bước vào.
_ Thưa Chủ Tịch.
_ Cô ngồi xuống đây. Tôi muốn nói với cô chuyện này. - mẹ Vương Tử - Còn Vương Tử ra ngoài để cho mẹ nói chuyện.
_ Con không ở đây được sao?
_ Không. - mẹ Vương Tử - Quản gia, nhờ ông.
ông Quản gia cúi đầu xin lỗi Vương Tử rồi kêu 4 ông mặt áo đen xách tay chân Vương Tử ra ngoài. Mặc dù ở ngoài nhưng Vương Tử vẫn có thể nghe tất cả.
_ Thưa Chủ Tich, Chủ Tịch gọi tôi có chuyện gì. - Quỷ Quỷ
_ Cô uống trà đi! Tôi nói sau. - mẹ Vương Tử
_ Tôi không uống trà được ạk [ thiệt hok ák? ] . Tôi muốn Chủ Tịch nói vấn để nhanh ạk.
_ Cô nói cũng khéo lắm! - Chủ Tịch - Tôi được biết cô được Vương Tử cho học ở đây và cô là GF của Vương Tử. Tôi nghĩ chắc cô cũng không phải hạng tầm thường đâu nhỉ?
Hiện giờ, tâm trạng Quỷ Quỷ đang rất sợ, chỉ ngồi im lặng nghe mẹ Vương Tử nói.
_ Cô là con dì Kiều phải không? - Chủ Tịch
_ Dạ đúng. - Quỷ Quỷ

_ Mà sao cô không giống tính mẹ cô chút nào thế? - Chủ tịch - Trước mặt tôi cô như một ngưởi câm chứ sao lưng tôi cô lại nói những điều chi trách.
_ Mẹ thôi đi! - Vương Tử đẩy cửa ra và Vương Trinh cũng đứng lên nói.
_ Chị Vương Trinh anh Vương Tử đừng nói với mẹ anh chị như thế! Em nhận mà! - Quỷ Quỷ
_ Không nhận gì hết! Mẹ quá đáng lắm rồi! Quỷ Quỷ không làm gì hết. - Vương Tử
_ Lại binh cho cô ta àk? - mẹ Vương Tử
_ Con cũng thấy vậy! - Vương Trinh
_ Nếu mấy con bình cô ta thì hãy đi du học 3 năm. - mẹ Vương Tử
_ Được. Con và Vương Tử sẽ đi! - Vương Trinh
_ Chị ở lại đây đi! Em đi cho, em sẽ đi thế chị! Mẹ con sẽ đi. - Vương Tử
_ Con đi thế chị Trinh là con phải đi thêm 3 năm nữa.
- Dzạ. Con sẽ đi 6 năm. - Vương Tử quả quyết
_ Được thôi. Quản gia đưa Vương Tử về nhà. - mẹ Vương Tử
_ Còn cô đi lên lớp. - mẹ Vương Tử nói xong bỏ đi một nước
_ 6 năm sau, anh sẽ về. Em chờ anh không? - Vương Tử
_ 6 năm là bao nhiều chứ! Em sẽ chờ anh. - Quỷ Quỷ
_ Chị hãy bảo vệ Quỷ Quỷ tránh mẹ nhé! - Vương Tử
_ Chị biết rồi! - Vương Trinh
Vương Tử vừa chạy ra ngoài. Quỷ Quỷ đã khóc khóc rất nhiều. Quỷ Quỷ không mạnh mẽ, chỉ có thể mạnh mẽ được vài giây thì khóc. Quỷ Quỷ dựa vào người Vương Trinh để trút hết nỗi đau của mình. Vương Trinh dỗ dành rồi hai giọt nước mắt cũng lăn dài trên má.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui