Nụ Cười Khi Yêu
Vương Tử hôn vào môi Quỷ Quỷ. Ca Lam và Phức Chân đứng đó rất lâu. Cũng không biết làm gì.
_ Xin lỗi Phức Chân. - Ca Lâm nói xong hôn lên môi Phức Chân
Phức Chân ngại ngùng bỏ chạy, Ca Lâm thì chạy xuống phòng Hiệu Trưởng - phòng Vương Trinh.
Vương Trinh tính đóng cửa phòng chuẩn bị lên lớp thấy Ca LÂm cắm đầu chạy. Vương Trinh né ra, Ca Lâm đụng trúng cánh cửa văng ra.
_Ui daaaaa. - Ca Lâm
_ Em bị khùng hay sao mà chạy Maratong, hay em muốn xin chạy mở cuộc thi chạy Maratong àk ! Ok, chị sẽ xin phép cấp trên. - Vương Trinh
_ Không phải. Em cần chị làm tư vấn tình yêu. - Ca Lâm kéo Vương Trinh vào phòng
_ Sao? Em hoo....ôn Phức Chân àk? - Vương Trinh
_ Vì không muốn bị con gái bám đầy em đành như thế! - Ca Lâm
_ Bây giờ em ngồi yên ở đây! Chị kiếm Phức Chân nha! - Vương Trinh
_ Dzạ. - Ca Lâm gật đầu
Trên tầng III phía bên phải có một băng ghế đá cũ kĩ, Phức Chân ngồi xuống khóc.
Ca Lâm đợi mãi mà Vương Trinh chưa về. Ca Lâm cũng nôn nóng chạy đi luôn.
_ HuHu! Ca Lâm đáng ghét, dám làm như thế trước đám đông.
Từ đâu, một làn gió thoảng qua, một chiếc khăn tay được thêu hoa có mùi hương Hồng phản phất. Phức Chân ngẩng mặc lên thì thấy một tay Ca Lâm cầm khăn tay che cái mặt.
Phức Chân cười lấy lau nước mắt. Ca Lâm ngồi xuống, nói:
_ Xin lỗi nha! Vì.......
_ Không sao đâu, Phức Chân quên rồi! - Phức Chân
_ Phức Chân, - Vuong Trinh tính gọi Phức Chân nhưng tâấy hai đứa làm hòa rồi cũng quẹo phải qua bên lớp Vương Tử
_ Thật ra, Ca Lâm thích Phức Chân lâu lắm rồi đó mà không dám nói ra. - Ca Lâm
_ Ommmm, chuyện này cũng khó nói - Phức Chân bình tĩnh - Để Phức Chân suy nghĩ lại nha.
_ Ừm. - Ca Lâm
_ Àk, cho Phức Chân cái khăn này nha! - Phức Chân
_ Ca Lâm tặng Phức Chân mà! - Ca LÂm
_ Cám ơn. - Phức Chân đứng lên đi luôn.
Ca Lâm thì tràn trề sức sống chạy về lớp Ca Lâm thì tràn trề sức sống chạy về lớp.
_ Ê, có chuyện gì mà ồn ào thế?
Vương Trinh ngang nhiên vào lớp, bắt gặp bao ánh mắt ngạc nhiên.
_ Em gái nào đây, học sinh mới nữa hả???
_ Tôi là Hiệu Trưởng. - Vương Trinh
_ Hiệu Trưởng hả? - cả đám - Trạc tuổi tụi này mà xưng Hiệu Trưởng.
_ Em gái tên gì?
_ Vương Trinh - hiệu trưởng. - Vương Trinh
_ Sai rồi! Nghe nói Hiệu Trưởng mới tên là Phương Trinh. - boy 1 cười chỉ Vương Trinh
_ Mày ngu thì có. - một tên cốc đầu boy 1 - Tên Hiệu Trưởng mới mình tên Vương Trinh. Nhưng tụi tôi chưa tin em gái là Hiệu Trưởng.
Một tiếng thất thanh từ bên ngoài làm cho mọi người chú ý:
_ Thầy gia Dương Đoãn đến!
_ Làm như cung vua ấy. - A Ngọc
Ông thầy bước vào, vòng quanh thầy là đám con gái.
Vừa thấy Vương Tử, cả đám con gái chạy qua bên Vương Tử đẩy thầy Dương té xuống. Chạy qua bên Vương Tử hỏi đủ thứ chuyện. Ông thầy xoa xoa cái vai ngẩn mặt lên thấy Vương Trinh đứng gần đó, vội đứng lên sửa sang quần áo.
_ Chào Hiệu Trưởng. - thầy Dương
_ Dzạ, chào thầy. - Vương Trinh
_ Hiệu Trưởng??? Thầy nói em gái này là Hiệu Trưởng hã? - Cả đám
_ Tất nhiên rồi. Con của người sáng lập ra cái trường này thì phải nối đời cha để làm Hiệu Trưởng chứ. - Vương Tử đẩy hết tất cả con gái ra nói
_ Ai sáng lập ra trường này ta. - Girl 1 gãi đầu
_ Hình như là Vương Vương gì đó! - Girl 2
_ Nhà họ Vương là nhà tôi. - Vương Trinh
_ Không tin. - Cả đám
_ Ai không tin nhà họ Vương sáng lập ra trường Tứ Điệp. - một tiếng nói của một người phụ nữ từ xa.
Một người đàn ông bước ra.
_ Quản gia. - Ca Lâm
Tiếng kêu " Lạch...Cạch..." của đôi giày cao gót càng nghe rõ hơn. Một người phụ nữ bước ra làm cho mọi người bất ngờ.
_ Mẹ... - Vương Trinh và Vương Tử
_ Cô... - Phức Chân, A Ngọc, Ca LÂm và Tiểu Kiệt
_ Người trong hình...- Quỷ Quỷ
_ Ai đây? - Girl 3
_ Chủ tịch tập đoàn đá quý đó. - Boy 3
_ Hả? - Cả đám 12A2 đều ngạc nhiên
_ Tôi người sáng lập đây! - người đó là mẹ Vương Tử
_ Mẹ đâu ra đây? - Vương Trinh
_ Mẹ nghe nói có người báo là ngày mẹ đi công tác có người ở mới tại nhà mình. - mẹ VTử đến bên Quỷ Quỷ
_ Dzạ. Thưa Chủ Tịch. - Quỷ Quỷ
Mẹ Vương Tử nói thầm Quỷ Quỷ.
_ Tôi không muốn làm mất mặt cô nên cô đừng cho tôi xấu hổ.
Quỷ Quỷ sợ sệt không nói một lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...