Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai
Mộng Dao được xuất viện vài tuần điều trị. Cô cũng dần vui tươi trở lại, gương mặt chẳng còn bơ phờ nữa mà trở nên hồng hào và lúc cũng cũng nở nụ cười. Đông Quân luôn là lí do khiến cô sống tiếp và cũng như động lực để cô thay đổi
Khi mà Đông Quân mở chiếc ngăn tủ trong phòng của Mộng Dao thì mắt anh bỗng mở to hết cỡ vì bên trong chứa đầy những hộp thuốc ngủ, thuốc an thần còn dang dở. Trên sàn gần cái tủ thì vương vãi vài viên thuốc cứ như Mộng Dao đã đổ hết thuốc trong lọ ra tay và uống hết một lượt
"Em vẫn còn uống mấy thứ này sao?" - Đông Quân đưa mấy hộp thuốc ném xuống sàn trước mặt Mộng Dao
Cô nhìn mấy hộp thuốc của mình bị Đông Quân moi ra hết thì nói
"Em đã bỏ rồi mấy cái đó chỉ là mấy hộp cũ mà em chưa có dọn dẹp thôi"
Đông Quân thở dài một cái rồi nói
"Anh sẽ cho người dọn dẹp toàn bộ căn phòng này và vứt toàn bộ chỗ thuốc kia nên hôm nay em sang phòng anh ngủ đi"
"Sang phòng anh ngủ hả?"
Mộng Dao có chút thẫn thờ. Dù là vợ chồng với nhau nhưng cô và anh chưa bao giờ ngủ chung cả. Loeif đề nghị đường đột của Đông Quân làm Mộng Dao cảm xúc lẫn lộn. Đầu óc cô quay cuồng rồi nghĩ đến mấy hình ảnh khác
..
Mộng Dao phòng của Đông Quân cũng giống y chang như phòng của cô chỉ có điều nó sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều. Bởi trong phòng của Mộng Dao chăn gối vứt tứ tung, ở trong thì vương vãi toàn hộp thuốc rỗng và vài viên rơi vãi trên sàn không chỉ vậy không khí trong căn phòng Mộng Dao có chút ảm đạm và trống vắng
Có điều chiếc giường phòng Đông Quân khá nhỏ vì bình thường chỉ có một người ngủ ở đây. Anh cũng nhìn thấy được sắc mặt có chút lo lắng của Mộng Dao nên đi đến chỗ ghế sofa
"Tối nay anh sẽ ngủ ở đây còn em cứ ngủ trên giường đi"
Mộng Dao ngạc nhiên sau câu nói của Đông Quân nên nói lại
"Em có thể ngủ ở đấy nên anh ngủ trên giường đi"
Đông Quân nhăn nhó - "Sao mà được em còn yếu như vậy làm sao mà ngủ ở đây được, nghe lời anh lên giường ngủ đi"
Mộng Dao chỉ đành nằm lên giường ngủ còn Đông Quân ngủ ở sofa. Dù có chút lo lắng cho Đông Quân nhưng anh luôn miệng nói không sao nên cô cũng an tâm phần nào
Đêm đến khi mọi thứ rơi vào khoảng không gian tĩnh lặng vốn có. Mộng Dao chợt tỉnh giấc sau một hai giờ chợp mắt. Chẳng hiểu sao cô lại trằn trọc cả đêm, chẳng thể chợp mắt nổi. Sau khi được điều trị nhưng Mộng Dao chỉ bỏ được số liều lượng thuốc chứ chưa thực sự bỏ hẳn việc uống thuốc ngủ và thuốc an thần
Có lẽ do vậy nên mỗi đêm Mộng Dao phải mò dậy uống một hai viên cho dễ ngủ nhưng bây giờ cô không thể vì đây là phòng của Đông Quân, cô chỉ còn cách lén về phòng uống rồi quay về mà thôi
Nói là làm Mộng Dao rời khỏi giường nhón từng bước chân định bụng về phòng của mình uống vài viên rồi quay lại nhưng ánh mắt cô lại va phải Đông Quân đang say giấc trên sofa
Dù có thế nào thì nhìn Đông Quân vẫn rất điển trai kể cả khi ngủ. Gương mặt khôi ngô khi ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào làm Mộng Dao phải ngẩn ngơ
Nhìn thấy anh chẳng đắp chăn gì chỉ có cái gối để nằm. Cô thấy vậy liền nhanh tay lẹ chân lấy một cái chăn mỏng đắp cho anh
Mộng Dao lấy chăn đắp lên người cho Đông Quân rồi định bụng về phòng uống thuốc nhưng khi cô đứng lên thì có bàn tay kéo Mộng Dao lại phía sau và ôm cô
Là Đông Quân. Anh hai mắt còn nhắm nghiền nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Mộng Dao không cho cok đi đâu cả. Mặt cô nóng bừng bừng ám sát vào lồng ngực anh, tim cô đập liên hồi không dừng được như thể tim cô có thể nhảy ra bất cứ lúc nào
Hơi thở cô cũng chẳng ổn định được trong tình thế này. Khi Mộng Dao cố lấy lại bình tĩnh thì cô cũng chẳng thoát được vòng tay của Đông Quân. Hơi ấm từ người Đông Quân khiến Mộng Dao chẳng còn chống cự nổi nữa, mí mắt dần nặng trĩu rồi dần nhắm nghiền
Một giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai cô - "Ngủ ngoan nào Dao Dao"
Lời nói như mật ngọt rót vào tai khiến Mộng Dao dần chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Có lẽ ngoài thuốc ngủ và thuốc an thần ra thì anh cũng chính là liều thuốc duy nhất khiến cô thấy hạnh phúc và yên bình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...