Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai
“Tiểu Dao Dao, đợi chị với, em đi nhanh quá”
Mộng Dao dừng lại quay sang nhìn Băng Nghi thở hổn hển vì từ nãy tới giờ phải chạy theo cô
“Băng Nghi, chị có thể giúp em giữ bí mật về chuyện quen biết với Đông Quân được không?” - Mộng Dao mặt nghiêm nghị nói với Băng Nghi
Bởi Đông Quân cũng là một người nổi tiếng và có khá nhiều người trong bệnh viện biết rất rõ về anh, thậm chí họ còn rất ngưỡng mộ. Cô không muốn việc mình quen biết với người họ ái mộ bị lan ra ngoài vì sẽ rất hỗn loạn
“Em xin chị hãy giữ bí mật chuyện này và đừng nói cho ai biết cả” - Cô cúi đầu nói
“Được…được chứ nhưng em không cần đến mức phải cúi đầu vậy đâu”
…
Buổi tối Mộng Dao trở về nhà
“Cảm ơn anh đã đưa em về, phiền anh rồi”
Hạo Hiên cười xoà - “Không phiền gì đâu, nếu muồn thì mỗi ngày anh đều đưa đón em”
“Không cần phải thế đâu”
“Vậy tạm biệt nhé Mộng Dao”
Nói rồi chiếc xe ô tô của Hạo Hiên rời đi. Mộng Dao cũng xoay người đi vào nhà. Bước đến cửa thì cô nghe được vang vọng tiếng hai người cãi nhau ầm ĩ trên nhà, có lẽ là Chu Sa Hạnh và Đông Quân
Mộng Dao dù không nghe rõ cuộc cãi vã nên cô tò mò muốn nghe thử. Dù không muốn quan tâm nhưng càng không muốn để ý thì càng lại càng kích thích sự tò mò vốn có của cô
Mộng Dao rón rén như chú mèo con lại gần cửa phòng của Đông Quân mà ghé sát tai nghe thử cuộc cãi vã. Trông Mộng Dao lúc này chẳng khác gì mấy bà hàng xóm thích hóng hớt chuyện nhà người ta
“Em là vợ của anh mà Đông Quân, tại sao anh lại lạnh nhạt với em quá vậy thậm chí anh còn coi em như người xa lạ không quen biết, rốt cuộc anh có tôn trọng em không vậy?”
Đông Quân vẫn im lìm chẳng có động tĩnh gì. Anh coi như những lời Sa Hạnh nói là gió thổi qua tai, chẳng có từ nào lọt cả
“Anh có nghe em nói không vậy? Trước kia anh đối xử với Mộng Dao rất ân cần và chu đáo đúng nghĩa là vợ chồng vậy tại sao với em anh lại đối xử như người dưng nước lã vậy hả?! Chẳng phải trước kia anh yêu em hay sao? Chẳng phải em là vợ anh hay sao?!”
Đông Quân một lúc sau mới nói bằng giọng lạnh tanh như nước đá
“Đó là trước kia còn bây giờ đã khác rồi, tôi bây giờ chẳng còn chút tình cảm gì với cô đâu nên đừng ảo tưởng hão huyền nữa Sa Hạnh”
Đông Quân trả lời nhẹ tênh như lông vũ vậy. Cứ như đấy là chuyện nhỏ nhặt như con kiến không đáng là bao
“Anh nói gì? Anh hết tình cảm với em vậy anh có tình cảm với Mộng Dao chứ gì? Anh yêu chị ta đúng không? Anh si mê chị ta đến mức vậy hả? Chị ta chỉ là thứ đáng khinh, may mắn lắm mới trèo được lên đây mà thôi vậy mà anh yêu chị ta đến mức hết tình cảm với vợ mình thế hả?”
Nghe tới đây Đông Quân như khựng lại. Bỗng một sát khí lạnh toát toả ra khắp căn phòng rộng lớn, nó gần như trút hết khí oxy ở trong này vậy. Sát khí đăng đẳng này có thể khiến người ta lạnh sống lưng hay toát mồ hôi lạnh,. Đôi mắt xanh dương bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao nhìn đăm đăm vào Sa Hạnh đang đổ mồ hôi hột
Đến Mộng Dao ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh toát của Đông Quân qua cánh cửa gỗ dù cửa đã được đóng chặt. Thật đáng sợ.
Đông Quân nói bằng giọng trầm hơn lúc nãy và lạnh hơn lúc nãy rất nhiều
“Tôi không cho phép bất kì ai dám xúc phạm Mộng Dao trước mặt tôi như vậy, nếu biết tôi yêu cô ấy thì tốt nhất nên ngậm miệng và ngoan ngoãn chịu đựng chứ, cô biết tôi thế nào rồi đấy, nếu có ai dám động vào người của tôi thì tôi sẽ diệt trừ người đó ngay lập tức”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...