Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Mai Lê Hương Trà, đang nổi tiếng với thành tích học tập đầu vào là 150/200. Bây giờ đang đứng chân tại top 2 và còn có thể vươn xa trong tương lai.

Mệnh danh là Thiên Thần với mái tóc ngang vai suôn mượt tựa lông 'vịt' và nụ cười sáng tới mức khiến các anh cháy da. Đúng thủ khoa chỉ sau thiên tài Hà Đông Trường 10D.

Đông Trường nổi tiếng với số điểm là 180/200 và có thể hiểu ba thứ tiếng, đẹp trai sáng láng.

Đấy, khối 10 năm nay nổi trội quá đi mất. Đâu như năm của mình, nổi trội về học tập đâu chẳng thấy, chỉ thấy đánh nhau với quậy phá.

Nhưng Trà thích Thiên, nhắm mắt tôi cũng biết. Chỉ là biết anh Thiên có bồ thôi, chứ giờ nó chia tay tôi lại chả có phương án tốt hơn đề cử vào.

Những ngày mệt mỏi sách đèn, mênh mông lựa chọn nơi mình muốn. Tối mắt tối mũi làm thật thật nhiều đề

Và...Chụp nhưng tấm ảnh mà mình yêu! Để mai này có cái gọi là kỷ niệm.

Đang ôm tập đề 6 môn từ máy photo của nhà trường bê lên, đi qua cái đội bóng rổ ấy. Cái tay to lớn ấy khẽ chạm qua tôi, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện cùng mọi người.

- Để em giúp chị!

Trà hoạt bát chạy tới cùng cái gật đầu của tôi. Tâm trạng tôi khá ổn, chỉ là...nhìn chồng đề muốn nản luôn.

Mệt mỏi tựa xuống bàn một chút, có người cũng nằm xuống chăm chú nhìn mình.

Thằng này định hướng xong rồi, nghề gi gỉ gì gi cũng được hấp nhận mà thôi, tôi cũng ngày ngày cố gắng học tập.

- Này, học xong cưới tao nhé!

Ớ, tự nhiên tính mấy cái chuyện này khiến mình ngại muốn chết, mình lắc đầu.


- Không cưới thì rồi cũng phải cưới!

Tôi ra sức khinh bỉ, nó làm được tôi đâu chứ? Cái đội bóng rổ cũng nổi quá trời nổi, hình như cũng sắp thi vòng cuối rồi đấy.

Tụi con gái khoái lắm, bóng rổ lớp 12 năm nay toán trai đẹp nên đăng kí chật chỗ ngồi. Nhưng may sao tấm vé ngồi ghế vip vẫn được người ta đưa cho. Chưa trận đấu nào mà tôi chưa xem của nó cả.

Cái cách nó chơi vừa hay vừa cuốn. Vì vậy đã vô tình cướp mất các trái tim thiếu nữ mà chẳng hề hay biết.

Mỗi lần kết thúc trận đấu là fan girl lao vào đưa bao nhiêu thứ đồ cho. Nhưng nó từ chối hết luôn, nhận đúng chai nước trong tay mình.

Tự nhiên thấy mình tâm lý kinh khủng, mỗi trận lại là một loại nước khác nhau, nó còn giữ lại tấp giấy nhắn khi tôi đưa cho nó.

- Nhìn!

Con Phương háo hức chỉ cho tôi cây xoài của góc khuất khối C. Là nó! Chính là thứ mà tôi đang thèm, nhưng nó cao lắm nên con Phương sợ bẩn áo trắng.

Tôi cởi cái áo khoác buộc thành cái túi rồi trèo lên.

Đu đa đu đưa mà con Phương há hốc. Đúng là cây này cao thật, nhưng là một con người không sợ độ cao rồi đặt đồ ăn lên đầu thì chuyện này quá là bình thường.

- Trời, cao giữ vậy mày. Ném xuống lỡ dập mặt tao thì tính sao?

- Kệ mẹ mày. Chuẩn bị nha!

Nó gật đầu nhưng lại có kẻ tới phá đám.

- Phương, Huyền Anh đâu?

A, sao thằng này nó tìm được tới đây đúng lúc vậy?

- Ở...Ủa...này trời đẹp quá ta.

- Thật thà vào.

- Sao thế?

Con Phương cũng run run trả lời.

- Tao tìm nó cả sáng rồi mà chưa thấy.

- Hả...Ờm...Nó đi đâu sao mà tao biết được.

Có lẽ nghe mấy lời sợ sệt của nó có chút bất thường nên thằng Thiên gặng hỏi:

- Vậy sao, vậy mà mọi người bảo thấy mày với nó đi chung.

- Thì giờ đi riêng, ai cấm?


Úi, đúng là được đứa bạn tốt! Nhưng thằng Thiên lại trầm giọng xuống:

- Tao nói là thật thà vào...

Con Phương cũng sợ mẹ nó rồi, chỉ lên trên chỗ tôi đang lắc lẻo:

- Nó trên này á, tao không biết gì hết trơn á.

Tôi ngạc nhiên vì không ngờ có kẻ phản bội mình vì một lời doạ nạt đâu.

- Ủa chơi kì vậy

Rồi sau đó chạy biến, kèm một lời thủ thỉ chả còn đáng giá:

- Vạn sự bình an!

- Dương Thanh Phương, con chó!!!

Rồi, giờ phải đối diện với một con chó khác. Người ta 'ân cần' nhìn tôi, ra lệnh:

- Tự xuống hay để tao bế xuống?

Ra cái điều kiện đến khổ, chọn điều kiện đầu tiên nhá, tôi đâu có ngu đâu. Nhưng vẫn bảo nó bắt lấy hai quả xoài của tôi.

- Tao xuống, tao xuống mà.

Tôi cũng cố trèo xuống, ánh mắt người ta cứ đanh đanh nhìn tôi khiến tôi phát hoảng. Thôi thì rửa quả xoài, gọt vỏ, bổ mấy miếng rồi đút cho người ta cho người ta đỡ giận

- Há miệng ăn loại quả ngon nhất trần đời do chính tay ta cất công hái xuống nào!

Thằng này dễ dãi không ấy mà, há miệng để tôi nhét thằng vô môm, còn cười cười cơ chứ. Rồi người ta cũng đút cho mình ăn, mình cũng ăn.


- Mà mày tìm tao có chuyện gì thế?

- Thấy nhớ nên tìm thôi.

Đã ai làm gì mà nhớ? Chờ tôi lên lớp cái tha hồ mà gặp nhau chứ gì. Nhưng long thấy hân hoan lắm nha, kéo tay nó về tận lớp luôn, nhưng mà là đi đường đằng sau.

- Ô xin miếng.

Phương ơi là Phương, mày còn miếng liêm sỉ nào không hả Phương. Sau cùng vẫn phải cho nó ăn cùng, ăn no nê thì nó bảo:

- Nhìn nè nhìn nè, chín triệu hai, tháng này nổi phết.

Là số tiền nó đi make up cho người ta đó, mấy người còn làm khách cứng của nó luôn rồi. Nó gập lại rồi bảo thằng Thiên:

- Hôm nào cưới thì cứ nhờ chị, người quen miễn phí cho.

Ơ, hay ta hay ta, con Phương được thể đùa vui.

- Được.

Còn thằng này nữa, tỏ ra cái vẻ phấn khích lạ thường ấy. Cưới xin cái méo gì, cuộc sống đang tự do bay nhảy mà cứ nói đến mấy thứ linh tinh.

Sáng hôm sau cả trường xì xào bàn tán, thằng Thiên hôm nay cũng không đi học. Con Phương run run đưa cho tôi đoạn văn bản dài trên Facebook.

Đó là lời tuyên bố của Nguyễn Hoàng Dương Tuấn, người đó là bố của Nguyễn Hoàng Anh Thiên, tuyên bố từ con!

Rốt cuộc lại có chuyện gì xảy ra vậy cơ chứ? Mọi chuyện đang yên ổn mà!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui