Bóng người to lớn chặn ánh đèn trên đỉnh đầu.
Kiều Hi không chút hoang mang bò ra từ dưới đáy bàn.
Những người bên cạnh cũng không nhịn được nghẹn ngào kinh hô.
"Đệt mịa cái quái gì vậy! Thật ghê tởm, dính quá!"
"Giống như nước mũi ấy, tanh quá, ọe! "
"Cái này hình như văng ra từ trên người các ngươi đó.
"
"Cái này sẽ không có độc chứ? Gặp quỷ rồi, trên quần áo của ta đều là thứ dịch nhờn giống nước mũi!"
Tô San Na vừa chịu đựng ghê tởm vứt dịch nhờn trên người xuống vừa tức giận oán giận nói: "Kiều Hi! Rõ ràng chị biết sẽ có dịch nhờn văn tới, sao chị không nhắc bọn tôi?"
Kiều Hi vô tội nhún nhún vai: "Ta không biết nha.
"
Tô San Na mở to mắt: "Sao có thể?! Chị đã tránh né trước rồi!"
Kiều Hi mỉm cười quơ quơ cái mũ trong tay: "Đồ của ta rơi.
"
Tô San Na không còn lời nào để nói, chỉ đành phải phẫn hận thu hồi tầm mắt.
Đợi cái thứ to lớn kia xoay người, mấy xúc tu từ đáy nước lộ ra, mọi người mới thấy rõ vật này.
Vậy mà lại là bạch tuộc cao ba mét!
Bất kể nhìn từ góc độ nào thì cái ao nhỏ như kia cũng không thể giấu con bạch tuộc to như thế.
Dưới xúc tu của bạch tuộc có giác hút không đếm được, trong những cái giác hút kia có máu tươi chảy ra liên tục không ngừng, máu tươi không ngừng chảy vào trong hồ, từ từ nhuộm đỏ cả hồ.
Mùi hôi thối gay mũi dày đặc đập vào mặt.
Trên cơ thể mềm mại của bạch tuộc, khắp nơi đều là vết thương chằng chịt, thậm chí có nhiều chỗ còn có thịt thối rơi ra ngoài, chảy mủ xám trắng, mơ hồ có thể thấy trứng côn trùng lăn lộn bên trong.
Con bạch tuộc này thoạt nhìn giống như! Đã chết rất nhiều ngày.
Trên đài biểu diễn, tiếng ngâm nga của các chú hề càng lúc càng lớn.
"Twinkle, twinkle, little star,
How I wonder what you are!
Up above the world so high,
Like a diamond in the sky*.
"
*các chế mở bài twinkle twinkle little star ra mà nghe nha
"Chúng ta cùng nhau thưởng thức chương trình đặc sắc nhất hôm nay nha!" Trên mặt Phúc Nhĩ mang theo vẻ hưng phấn lại méo mó, nụ cười rất dùng sức, dùng sức có hơi vặn vẹo.
Cô ấy hung ác quất roi lên cơ thể của bạch tuộc.
Trên cơ thể bạch tuộc nhanh chóng xuất hiện một vết thương mới.
Nó gào thét một tiếng, trong cổ họng phát ra loại âm thanh điện nào đó giống như tần số cao.
Phúc Nhĩ nhìn về phía thính phòng, thần bí lại hưng phấn hỏi: "Để chúng ta đoán xem, ai sẽ là khán giả may mắn của hôm nay đây? Vậy nhất định phải tìm từ thính phòng VIP rồi ~"
Vừa dứt lời, bạch tuộc nhanh chóng vươn xúc tu đưa về phía thính phòng VIP.
Cuộn lấy cơ thể của một người chơi có trang bị, túm đến không trung.
Mọi người bị dọa một cái.
Chỉ thấy người chơi xui xẻo kia bị hai cái xúc tu của bạch tuộc túm ở đầu và chân.
Phúc Nhĩ cười đảo qua người ở chỗ này: "Để chúng ta cùng nhau đoán xem hắn sẽ bị chia thành bao nhiêu đoạn nhỉ?"
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Đây là ý gì?
Người kia cũng sợ hãi, vội vàng điều động tinh thần lực muốn chống cự.
Song những người này đều là người chơi mới, mặc dù có tinh thần lực cấp B nhưng còn chưa thức tỉnh kỹ năng, căn bản không biết tự vệ như nào.
Giữa tiếng đọc bài đồng dao kỳ ảo quỷ dị cùng với tiếng hoan hô chói tai của đám động vật, bạch tuộc túm lấy người chơi, bắt đầu xoay với tốc độ cao, giống như đang vứt món đồ chơi gì đó.
Người chơi và chân bạch tuộc nhanh chóng biến thành tàn ảnh, căn bản không thấy rõ lắm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của người chơi cũng biến thành gợn sóng.
Chỉ nghe "bốp" một tiếng, người chơi bị vứt một cách tàn bạo lên trần nhà, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể của hắn bị vứt thành vài đoạn.
Thi thể vỡ vụn rớt xuống.
Nhóm cá heo theo nhịp lao ra khỏi mặt nước, vẽ vòng tròn trên không trung, ngậm lấy khối thi thể rồi nhanh chóng chìm vào trong nước, đập ra từng vòng bọt nước như pháo hoa.
Bọt nước màu trắng xen lẫn màu máu, giống như đóa hoa trên giấy nhòe màu mực đỏ.
Nhóm cá heo không nhảy ra ngoài lần nữa, đều ở đáy hồ tranh nhau cướp đoạt "thức ăn".
Phúc Nhĩ cười có hơi hài lòng: "Hôm nay tiểu thư Đồ Khắc của chúng ta lại lập kỷ lục mới, tay không gỡ ra bảy khối thi thể! Cái này thật sự quá xuất sắc rồi!"
Bạch tuộc vươn một cái xúc tu để ở trước ngực, nhân tính hoá khẽ cúi đầu, trong động tác lại có mấy phần ưu nhã.
Phúc Nhĩ vừa vỗ tay vừa nhìn về thính phòng: "Để mọi người cho tiểu thư Đồ Khắc của chúng ta một tràng pháo tay nào ~ Chương trình biểu diễn hôm nay tới đây thôi.
"
Tất cả mọi người sợ choáng váng, trong thời điểm này ai có tâm tình vỗ tay?
Chết chính là người chơi đó!
"Bộp bộp bộp.
"
Tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên.
Mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy Kiều Hi cười híp mắt.
Cô vừa vỗ tay vừa cười nói: "Thật là buổi biểu diễn xuất sắc, đã lâu rồi ta chưa xem được xiếc động vật xuất sắc như này.
"
Tiểu thư Phúc Nhĩ hài lòng nhìn thoáng qua Kiều Hi, ánh mắt quét về phía những người khác, mang theo vài phần ác liệt: "Hình như những người khác có chút không vừa ý nhỉ? Có lẽ các ngươi còn muốn xem biểu diễn lại lần nữa?"
Ai muốn xem loại biểu diễn này!
Mọi người vội vàng vỗ tay, vừa cứng ngắc vừa miễn cưỡng.
Lúc này tiểu thư Phúc Nhĩ mới thu roi, hài lòng nói: "Vậy buổi biểu diễn hôm nay tới đây thôi, các khán giả của ta, cùng giờ ngày mai xin nhớ đến xem biểu diễn đúng giờ nha, nếu như thiếu người thì Phúc Nhĩ rất khó xử đó~"
Mọi người nhịn không được sụp đổ, buổi biểu diễn này vậy mà còn mỗi ngày một lần?!
Phúc Nhĩ ưu nhã chào hạ màn, xoay người rời khỏi sân khấu, chậm rãi biến mất.
Nhưng đám động vật trên sân khấu lại không có biến mất.
Đám khỉ nhỏ và sư tử đang tranh đoạt "thức ăn" trên mặt đất.
Nhóm chú hề tức giận đến mức cừa quất roi vừa tức giận rống to: "Cút ngay! Đám dã thú chúng mày cút ngay! Đây không phải thứ chúng mày có thể đụng!"
Đám động vật đói bụng đến mức nổi cơn điên, cùng nhau đánh với nhóm chú hề, tranh đoạt thức ăn.
Quần áo và tứ chi trên cơ thể của nhóm chú hề càng đánh càng rách nát không chịu nổi.
Mọi người nhìn một màn máu tanh lại hoang đường trước mắt, có phần luống cuống.
"Thế nên! Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Làm gì, đương nhiên là nhanh chóng tìm trang bị rồi rời khỏi trò chơi trước ngày mai!"
"Nếu như ngày mai thời gian này không tìm được ba trang bị khác thì sẽ phải ngồi VIP chỗ, như vậy rất có thể sẽ bị chọn trúng, quăng thành bã vụn!"
Mọi người vô cùng lo lắng tản ra tứ phía, tìm điểm kích hoạt quái vật khắp nơi.
Chỉ có Kiều Hi còn ngồi tại chỗ trong thính phòng, nhìn bên kia của sân khấu.
Cô có chút hăng hái nhìn búp bê chú hề và động vật trên sân khấu.
Rõ ràng phần lớn "thức ăn" đều rơi vào trong nước, có không ít trôi lơ lửng ở bên cạnh cái ao, nhưng nhưng không có bất kỳ một động vật hoặc là chú hề trên bờ đi nhặt lấy.
Mọi người đều không hẹn mà cùng tranh đoạt thức ăn trên bờ, cách xa nước nhất có thể.
Nhóm cá heo ở trong nước chơi đùa chơi đùa, tranh đoạt thức ăn.
Hình như trong nước có bí mật gì đó.
Kiều Hi gọi búp bê người khổng lồ ở trong góc xa qua.
Búp bê khổng lồ ngoan ngoãn phủ phục bên cạnh cô, đợi chờ chỉ thị.
Cô vỗ vỗ chàng trai to lớn, chỉ chỉ mặt nước.
Chàng trai to lớn hoảng sợ lắc đầu, còn chặn trước người cô, không để cô tới gần mặt nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...