Nữ Chủ Tu Tiên Mở Sạp Đoán Mệnh Trong Trò Chơi Kinh Dị


Kiều Hi bị âm thanh ồn ào bên tai đánh thức.


Cô giật mình mở mắt, thấy người xung quanh, không nhịn được kinh ngạc.


Bản thân cô ở giữa đại sảnh, xung quanah đều là đám người ăn mặc lộng lẫy.


Cha mẹ cô đang ủng hộ dưỡng nữ kia, vẻ mặt chỉ trích nhìn cô.


"Kiều Hi! Sao con có thể làm như vậy với em gái chứ?" mẹ Thiết Lỵ đang không vui nhìn cô.


Cha và các anh cũng đều là vẻ mặt thất vọng đứng phía đối lập với cô.


Trên người cô mặc lễ phục màu trắng, bị hắt rượu đỏ, xung quanh đều là tiếng cười nhạo.


Trong đầu Kiều Hi đau xót, đột nhiên nhớ lại.


Thì ra đây là thế giới của cô!

Đây là thế giới cao duy, hành tinh Liên Bang.


Gia tộc của cô là Augustine, quý tộc hào môn Liên Bang, mà cô thiên kim thật lưu lạc ở Phế Tinh từ nhỏ, Kiều Hi • Augustine.


Mà trước mặt cô chính là thiên kim giả năm đó cha mẹ ôm sai, Tô San Na.


Lúc ấy là lễ trưởng thành mười tám tuổi của cô và Tô San Na, cô bị Tô San Na dùng khổ nhục kế hãm hại, rõ ràng là tự cô ta lăn từ trên cầu thang xuống nhưng tất cả mọi người cho là Kiều Hi đẩy.


Đối mặt chỉ trích của mọi người, cô không chịu được nhục nhã cũng lăn từ trên cầu thang xuống.



Lăn một vòng khiến cho linh hồn của cô xuyên qua thế giới tu tiên.


Ở nơi đó, cô có sư phụ yêu thương cô, bảy sư huynh chiều cô tận xương tủy.


Bọn họ cùng nhau tu luyện ngàn năm, cùng đi du lịch tam giới tứ hải, cùng nhau trừ bạo an dân, cùng nhau mặc sức vui chơi thoải mái.


Một trận đại chiến, sư huynh và các sư phụ bị Ma thần quấn thành kén tằm, bị phong ấn ở Ma tộc, những kén tằm kia sẽ từng chút căn nuốt tinh huyết của bọn họ.


Kiều Hi đang quyết một trận tử chiến với Ma thần, bị Ma thần đánh cho trọng thương rơi vào vực sâu.


Sau đó! Cô trở lại rồi?

Trở lại thế giới Liên Bang?!

Sư phụ của cô đâu rồi?

Sư môn của cô đâu?

Cô chết chưa?

Không đúng!

Trước khi hôn mê cô thấy được một đạo bạch quang, mơ hồ còn nghe được lời dặn dò của sư phụ và các sư huynh, bọn họ bảo cô sống cho thật tốt.


Chẳng lẽ bọn họ trong lúc nguy cấp hợp lực mở ra cánh cửa thời không đưa cô trở về?

Cô tìm kiếm trong thức hải một chút, dường như tu vi mất sạch rồi.


Mẹ Thiết Lỵ vẫn còn tiếp tục chỉ trích: "Kiều Hi! Cơ thể em gái con tốt hơn con, con bé càng thích hợp làm người đại diện gia tộc Augugstine tham gia [Trò chơi tạo thần] hơn con, tại sao con nhất định phải tranh giành với con bé?"


Cha Cách Lan Hàn • Augustine cũng vẻ mặt thất vọng nhìn cô: "Đừng náo loạn nữa, mau xin lỗi em gái!"

Mấy anh trai cũng vội nói: "Đúng rồi! Tô San Na có thiên phú hơn mày, năng lực cao hơn mày, tinh thần lực càng mạnh hơn mày, em ấy không vào chẳng lẽ mày vào à?"

"Phế Người chỉ có tinh thần lực cấp F như mày cho dù tiến vào cũng không sống qua được trận thí luyện đầu tiên, tại sao phải chiếm dụng danh ngạch của nhà Augustine?"

"Mày thật sự không nên đẩy ngã Tô San Na từ trên cầu thang xuống!"

Thiết Lỵ lại càng thất vọng nhìn cô: "Con khiến ta quá thất vọng rồi con à.

"

Kiều Hi tìm trong trí nhớ, nhớ được [Trò chơi tạo thần] là một trò chơi thật sự có thể sáng tạo ra thế giới của thần.


Nếu như cô có thể tham gia [Trò chơi tạo thần], thắng được trận đấu, trở thành thần của Liên Bang, liệu có thể có cơ hội trở về thế giới tu tiên cứu sư phụ bọn họ?

Thế nên bây giờ, trước tiên cô nhất định phải tranh thủ được tư cách tiến vào trò chơi!

Kiều Hi cười lạnh nói: "Các người luôn miện chỉ trích ta, có ai đã hỏi ta chân tướng chưa? Ta căn bản không đẩy cô ta.

"

Thiết Lỵ nghiêm nghị nhìn cô: "Làm thì làm rồi! Tại sao muốn phủ nhận, Phế Tinh dạy mày nói láo như thế à?"

Một người anh trong đó đứng ra nói: "Vừa rồi rõ ràng tao tận mắt chứng kiến mày duỗi tay đẩy Tô San Na! Đừng mơ nói sạo.

"

Tô San Na khóc lóc nhìn Kiều Hi: "Xin lỗi chị, em thật sự không muốn tranh đoạt cái gì với chị, em vốn không phải là người của gia tộc Augustine, nếu không em vẫn nên rời đi! "

Cách Lan Hàn sắc mặt lạnh lẽo: "Không, Tô San Na, con ở nhà, đâu cũng không được đi.

"

Kiều Hi tay giơ lên, hai tay rõ ràng đen nhẻm, đều là nét mực chưa khô: "Ta vừa mới đi thư phòng, không cẩn thận đổ mực nước của thư phòng, nếu như ta lấy tay đẩy cô thì tại sao trên quần áo trắng của cô không có chút mực nào?"


Tô San Na cứng lại.


Cả cha Cách Lan Hàn và mẹ Thiết Lỵ đều ngây người.


Kiều Hi lạnh lùng quét qua mọi người: "Các người không hỏi một câu lập tức trực tiếp định tội cho ta, đây chính là không thiên vị của mấy người?"

"Cái gọi là thiên tân vạn khổ tìm con gái ruột trở về của mấy người, về đến nhà đâu đâu cũng kém cô ta, mấy người còn nói là ta không thể chấp nhận cô ta?"

"Hôm nay là lễ trưởng thành của ta và cô ta, cô ta mặc trên người lễ phục giá trị ngàn vạn độc nhất vô nhị, còn lễ phục trên người ta là mặc thừa từ sinh nhật năm ngoái của cô ta.

"

"Bánh sinh nhật chỉ chuẩn bị một cái, ngoài miện mấy người nói hai người dùng chung, nhưng trên bánh ngọt lại viết tên của Tô San Na.

"

"Cô ta lớn lên ở gia tộc Augustine, từ nhỏ hưởng thụ giáo dục của quý tộc, mà ta lớn lên ở Phế Tinh, từ nhỏ ăn bữa hôm lo bữa mai, ngay cả sinh tồn cũng phải nỗ lực bỏ ra mười phần.

"

"Nhưng cho dù là như vậy, mấy người còn muốn khắp nơi so sánh ta với cô ta, nói cách nói năng, lễ nghi bàn ăn, việc học, mọi thứ của ta đều không thể so được với cô ta, ta còn sống cũng thành vấn đề, lấy cái gì đi để ý những thứ đó?"

"Mấy người sợ sự tồn tại của ta sẽ khiến cô ta sinh lòng sợ hãi, bất an, sợ cô ta không có cảm giác an toàn.

"

"Cho nên che chở cô ta khắp nơi, bằng mọi cách bảo vệ cô ta, tất cả mọi người đều là người nhà của cô ta, còn ai có thể quan tâm sự sống chết của ta?"

"Nếu như mấy người đã không thích ta như vậy thì tại sao còn muốn tìm ta trở về!"

Kiều Hi lên án nhìn người nhà.


Tiếng bàn luận xôn xao xung quan dần dần nhỏ đi.


Cô không quan tâm những người này, lao lên lầu với đôi mắt đỏ hoe, chạy về phòng mình.


Sau khi đóng cửa phòng, tủi thân và không cam lòng trên mặt biến mất hoàn toàn.


Vẫn may bàn tay vàng Bính tịch tịch của cô vẫn còn, vừa mới nhanh chóng đổi một lọ mực nước trong cửa hàng Bính tịch tịch bôi vào lòng bàn tay.



Người nhà cái gì.


Người của gia tộc Augustine sống chung với cô chưa đến một năm, còn sư môn sống chung với cô ngàn năm rồi.


Kiều Hi phiền não hứ một ngụm, sau đó lại nhanh tỉnh táo lại, dò xét thân thể của mình.


Khiến cô ngoài ý muốn chính là nội đan trong đan điền vậy mà vẫn còn!

Chỉ có điều một tu sĩ Độ Kiếp kỳ như cô, nội đan vốn nên vô cùng tinh thuần cường đại mà bây giờ chỉ lớn khoảng hạt gạo, hạt ngọc.


Tốt ở chỗ vẫn có thể hấp thu linh lực.


Trong tài khoản Bích tịch tịch vẫn còn 2000 điểm tích lũy chưa dùng hết.


Cô phải bình tĩnh lại.


Nếu có thể từ Tinh Tế nhảy đến Tu Tiên giới lại trở lại vậy thì chắc chắn có cơ hội có thể trở về lần nữa.


Kiều Hi đang định đi phòng tắm rửa mặt, bỗng nhiên liếc thấy trên giường đặt một cái hộp.


Cái hộp màu đen giống như mang theo ma lực nào đó thu hút cô qua.


Kiều Hi biết cái cái hộp này, đây là thiệp mời của [Trò chơi tạo thần], tất cả người nhận được cái hộp, trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ tiến vào trò chơi.


Chuyện gì vậy?

Lúc trước cô không đi Tu Tiên giới nên không có tư cách tiến vào trò chơi tạo thần.


Chẳng lẽ bởi vì cô đi Tu Tiên giới một chuyến, hết thảy đều thay đổi?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận