Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống khiến rừng cây như được phủ thêm một tầng kim quang nhàn nhạt. Tiếng chim hót cùng tiếc nước suối chảy róc rách hòa vào nhau, tạo thanh một bản nhạc tự nhiên vô cùng êm ái.

Bất quá thanh âm này giống như là hồi chuông đánh thức nam nhân nằm trên mặt đất tỉnh lại. Da Hàn Tước khẽ nhíu mày, mi mắt nặng nề mở ra.

Vừa mở mí mắt, Dạ Hàn Tước lập tức phát hiện ra có điều không đúng. Hắn nhớ rõ bản thân cùng Hàn Vân Nhược đã bị ngã xuống vách núi sâu không thấy đáy, lẽ ra lúc này, hắn nên chết rồi, bất quá nhìn tình cảnh này, hắn giống như không chết.

Bất quá hắn còn sống, vậy Hàn Vân Nhược đâu?

Nghĩ tới, Dạ Hàn Tước muốn chống tay ngồi dậy tìm kiếm xung quanh, bất quá đau đớn trên lưng truyền tới khiến hắn không cách nào ngồi lên, toàn thân vô lực khiến hắn ngã nhào xuống đất, yếu ớt giống như cọng rơm.

“Ngươi đã tỉnh?” Hàn Vân Nhược vừa trở về đã thấy Dạ Hàn Tước chật vật muốn đứng lên. Nàng vội vàng đem trái cây trong tay buông xuống, tiến lên đỡ Dạ Hàn Tước để hắn tựa người lên trên phiến đá cao chừng nửa thân người bên cạnh.

Thời điểm nhìn thấy Hàn Vân Nhược, Dạ Hàn Tước mới buông lỏng tâm tư một chút. Bất quá hắn rất nhanh cảm thấy không thích hợp. Hắn phát hiện ra tâm tư của hắn giống như bị Hàn Vân Nhược chi phối, mà hắn lại không cách nào gạt nàng ra khỏi đầu.

Rõ ràng chỉ là muốn lợi dụng, vì sao hết lần này đến lần khác lại không muốn nàng gặp nguy?

Hàn Vân Nhược thấy hắn không đáp cũng không cưỡng bách. Nàng đem trái cây vừa hái được đến suối nước rửa sạch sau đó đến bên cạnh nam nhân ngồi xuống. Lúc này là sáng sớm, trên mặt cỏ vẫn còn đọng lại sương đêm. Khi nàng ngồi lên cỏ cảm giác được một trận ẩm ướt lạnh lẽo truyền đến trên mông khiến Hàn Vân Nhược khó chịu ngọ nguậy mấy cái.

Dạ Hàn Tước vô thức nghiêng đầu nhìn nàng.


“Chúng ta đang ở đâu?”

“Dưới đáy vực đi.” Hàn Vân Nhược rốt cuộc thích ứng được cảm giác ướt át dưới mông, tùy tiện đưa cho Dạ Hàn Tước một khỏa trái cây vừa nói.

Dạ Hàn Tước nhận lấy trái cây cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào mọng nước khiến hắn thỏa mãn thở ra một hơi. Ăn xong một quả, Dạ Hàn Tước lại lấy thêm một quả nữa, lúc này hắn mới hỏi tiếp:

“Vì sao ta và ngươi ngã xuống lại không bị thương?” Rõ ràng vực sâu như vậy, bọn hắn không chết cũng phải bị thương đi? Bất quá hắn toàn thân ngoài vết thương sau lưng hoàn toàn không có vết thương khác, mà Hàn Vân Nhược lại hoàn hảo vô khuyết.

Điều này quả thực quá mức kì quái.

Hàn Vân Nhược bị hỏi đến nguyên nhân thì hơi cứng người lại. Nàng cũng không thể nói nàng dùng cổng dịch chuyển được. Nghĩ tới cũng quả thực là may mắn, thời điểm Hàn Vân Nhược tuyệt vọng cho rằng bản thân nhất định tan xương nát thịt ở nơi này, hệ thống đột nhiên nhắc nhở nàng dùng cổng dịch chuyển.

Nếu không có hệ thống nhắc nhở, có lẽ nàng cũng quên có thứ này tồn tại.

Nghĩ nghĩ, Hàn Vân Nhược tùy tiện nói ra lý do chắp vá:

“Chúng ta rơi xuống suối, toàn bộ áp lực đều được con ngựa chắn hết rồi.”

“Phải không?” Dạ Hàn Tước vừa nhai nuốt vừa nhìn biểu hiện của nàng. Thấy nàng mặc dù tỏ vẻ trấn định, bất quá trong mắt không che dấu được chột dạ. Hắn lúc này mới nghĩ tới thứ thần bí mà hắn thấy được trong một đêm kia, rốt cuộc cũng minh bạch.


Hắn không hỏi tiếp vấn đề này, lại nói tiếp: “Rốt cuộc ngươi đắc tội với ai? Vì sao bọn họ muốn giết ngươi?”

Động tác Hàn Vân Nhược hoàn toàn đình trệ. Nàng nâng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, thấy ánh mắt hắn trong suốt vô toan, nàng không nhịn được hỏi:

“Ngươi thật sự không biết người đứng sau?”

“Xem ra là tả tướng ra tay?” Dạ Hàn Tước lập tức đoán ra. Nữ nhân này luôn có suy nghĩ hắn tiếp cận nàng là do mệnh lệnh của tả tướng. Thành thật mà nói, lần duy nhất Bạch Vi sai hắn tiếp cận nàng chính là trong đêm yến hội, mà một tháng này tiếp cận nàng, chẳng qua vì hắn có mục địch riêng.

Nhìn biểu hiện của hắn, Hàn Vân Nhược vô thức thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhóm tận đáy lòng này ngay cả nàng cũng không hiểu nổi. Hàn Vân Nhược hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn quả táo cắn dở trong tay, thanh âm có chút đè nén:

“Rốt cuộc ngươi vì sao phải cứu ta?”

Vì sao?

Ngay cả hắn cũng không biết.

Dạ Hàn Tước trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ cười nói:


“Ta chính là không muốn ngươi chết.”

“Vì sao?” Hàn Vân Nhược khẽ hỏi.

Dạ Hàn Tước lúc này đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ thường ngày. Hắn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt đào hoa như đưa tình. Khuôn mặt hắn dán sát vào tóc mai nàng, trong khoang mũi là mùi hương khiến hắn yêu thích không thôi. Hắn trầm giọng nói:

“Vì ngươi chính là thê tử của ta.”

Lúc nói chuyện, hơi thở  nóng hổi của nam nhân gần sát bên tai khiến Hàn Vân Nhược không nhịn được rụt cổ lại, hai má nóng bừng. Nàng không nhịn được ngẩng đầu phản bác:

“Ai là thế tử của người? Ta…” Chưa nói hết câu, Hàn Vân Nhược đã phát hiện khoảng cách của hai người có chút không đúng. Lúc này, chóp mũi hắn gần như chạm đếm chóp mũi nàng, chỉ cần hắn cúi xuống một chút, hai cánh môi nhất định chạm vào nhau.

Hàn Vân Nhược có chút hoảng hốt muốn lui thân thể, bất quá động tác của nam nhân so với nàng nhanh hơn rất nhiều. Bàn tay thon dài như ngọc khắc của nam nhân đem cần cổ trắng nõn của nàng chế trụ lại. Hàn Vân Nhược chưa kịp hồi thần, trên môi đã truyền đến một mảnh ấm áp.

Dạ Hàn Tước nhẹ nhàng hôn, nụ hôn rất mền nhẹ giống như đang vuốt ve vỗ về nàng, đem nàng giống như trân bảo mà đối đãi.

Hắn đem đầu lưỡi nhẹ nhàng mô tả từng đường nét trên môi nàng, khiến nàng trầm mê bên trong sự dịu dàng của hắn, bỏ qua toàn bộ những nghi kỵ toan tình, nàng lúc này mới chân thức cảm nhận được, nàng thế nhưng lại đặt hắn trong lòng, bất quá luôn không thừa nhận.

Rõ ràng nàng chán ghét hắn, rõ ràng hai người các nàng chỉ dây dưa chưa đầy hai tháng, bất quá nàng lại là kẻ rung động trước.

Nghĩ đến kết cục của nam nhân trong truyện. Hàn Vân Nhược đột nhiên đem hắn đẩy ra xa. Lực đạo của nàng mạnh đến nỗi khiến nam nhân ngã ra phía sau, lưng đau đớn khiến hắn không nhịn được hô lên một tiếng.

Mà Hàn Vân Nhược sợ hãi chạy đi.


Lúc này, đầu óc nàng rất loạn. Nàng biết rõ người hắn thích là tả tướng, nàng biết rõ hắn tiếp cận nàng chỉ vì tả tướng yêu cầu, bất quá nàng lại rung động. Nàng rốt cuộc vẫn là kẻ thua cuộc trong ván cờ mà nữ chủ bày ra.

Nếu như hắn không có tình cảm với nữ chủ, nếu như hắn không vì nữ chủ mà ngay cả mạng sống cũng không cần, có lẽ lúc này nàng có thể mạnh mẽ đoạt lấy. Bất quá nam nhân có thể vì một nữ nhân mà không tiếc trong sạch cùng sinh mạng, nàng như thế nào nắm được trái tim hắn đây?

Không biết chạy bao lâu, Hàn Vân Nhược mới dừng lại bước chân. Nàng lúc này cảm thấy trái tim đau âm ỉ, rõ ràng nàng chỉ là một linh hồn tiến vào để thựuc hiện nhiệm vụ, rõ ràng hắn không phải đối tượng công lược của nàng thế nhưng nàng lại nhịn không được mà rung động, hơn nữa trong thời gian ngắn đã lún thật sâu.

Mà sau khi nhiệm vụ kết thúc, có lẽ kí ức về hắn cũng hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của nàng.

Có phải ở các nhiệm vụ phía trước nàng cũng từng yêu hay không? Nếu như yêu, vậy thì vì sao dễ quên đi như vậy, ngay cả một chút kí ức đều không có?

Hàn Vân Nhược khẽ thở dài nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước. Ánh mắt dõi theo dòng nước chảy chậm chạp, đột nhiên ánh mắt co rút lại.

Dạ Hàn Tước ngẩn người tựa người vào tảng đá, ánh mắt như cũ dõi theo phương hướng mà nàng rời đi. Hắn không rõ vì sao nàng lại phản ứng như vậy. Hắn rõ ràng cảm nhận được nàng bị hắn mê hoặc, bất quá ở một chớp mắt hắn cho rằng nắm được tâm nàng, nàng thế nhưng lại vùng khỏi lòng bàn tay hắn.

Nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì?

Loạt soạt…

Thanh âm loạt soạt gần sát bên tai khiến Dạ Hàn Tước thoáng giật mình. Hắn hơi nghiêng đầu muốn nhìn người vừa tới, bất quá chưa kịp nhìn thấy bóng dáng người kia, thân thể hắn đã bị cuốn vào dòng nước đen không thấy đáy.

PS: Chắc hết thế giới này kết truyện thôi, bao giờ Hạ có thời gian thì sẽ viết tiếp thế giới sau nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui