Mỗi năm một lần, triều đình sẽ tổ chức một cuộc thi săn bắn. Trong cuộc thi đấu, người săn bắn được nhiều thú nhất sẽ được hoàng đế đồng ý một việc, mà việc này đương nhiên không thể là việc đại nghịch bất đạo.
Lúc này tiết trời đã vào thu, thời điểm này chính là mùa thu hoạch, cũng là thời điểm săn bắn. Những đại thần trong triều đều mang theo gia quyến đến điểm săn, thoáng chốc đem phần bìa rừng ồn áo một mảnh.
Hàn Vân Nhược ngồi trong lều của mình, ngón tay nhẹ gõ lên trên thư án, mà trước mắt nàng, Hồ Băng đang lẳng lặng đứng đó, giống như đang chờ đợi mệnh lệnh.
“Hiện tại có bao nhiêu đại thần ủng hộ ta?” Hàn Vân Nhược đột nhiên lên tiếng.
Hồ Băng hơi ngẩn ra, rất nhanh liền đáp: “Bẩm điện hạ, ngoài phe hữu tướng ra, mấy ngày gần đây Trần đại nhân và Bách Lý đại nhân cũng đưa đến bái thiếp, còn có vài quan viên ngũ phẩm cùng lục phẩm khác cũng muốn lôi kéo quan hệ.”
“Ừ…” Hàn Vân Nhược nghiền ngẫm gật đầu, sau đó lại nói: “Ngươi đi điều tra những quan viên nhỏ kia, nếu trước kia từng dính dáng đến phe phái tả tướng, vậy thì không cần để mắt tới.”
Dừng lại một lúc, Hàn Vân Nhược đột nhiên đem những nam nô khác đuổi đi, thời điểm chỉ còn lại Hồ Băng trong lều, nàng mới vẫy tay ra hiệu: “Ngươi lại đây.”
“Vâng?” Hồ Băng có chút ngập ngừng tiến lên. Hơn một tháng thời gian trôi qua, Hồ Băng nàng là người nhìn rõ nhất thái tử thay đổi. Không chỉ thông minh hơn, mà thủ đoạn cũng vô cùng quyết tuyệt.
Hoàn toàn không còn là người bất kì ai cũng có thể dắt mũi.
Thời điểm Hàn Vân Nhược ở bên tai Hồ Băng phân phó, hai mắt Hồ Băng có chút mơ hồ không hiểu, bất quá nhìn ánh mắt không có một tia hoang mang dao động của thái tử, nàng lại cảm thấy kế sách này giống như rất có hiệu quả.
Rốt cuộc nàng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của thái tử điện hạ.
****
Tiếng tù và ‘u u’ không ngừng vang vọng bên ngoài bìa rừng, nữ đế cùng triều thân thân vận trang phục cưỡi ngựa, tay cầm cung tiễn hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt mỗi người đều ẩn chứa những suy nghĩ khác nhau.
Hàn Vân Nhược ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt khẽ đảo đến trên người Bạch Vi, vừa lúc Bạch Vi cũng đang nhìn về phía này. Thấy nàng nhìn qua, Bạch Vi không rời mắt, ngược lại khẽ nhếch môi cười nhạt.
Hàn Vân Nhược khẽ gật đầu rời mắt.
Mắt thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, nữ đế nhẹ nhàng giơ tay, tiếng tù và lập tức ngừng lại, một đám nam nô cao lớn vội vàng khiêng ra một cái lồng giam bằng vàng, bên trong nhốt một con nai non.
Lồng giam vừa mở ra, con nai con hoảng hốt lao ra ngoài. Nữ đế bởi vì sức khỏe không tốt, động tác kéo tiễn có chút chật vật, bất quá tên vẫn chuẩn xác xuyên qua phần cổ của con nai nhỏ, một phát giết chết con nai.
Những người khác lập tức vỗ tay tán thưởng.
“Thời khắc đi săn đã tới, trẫm mong các khanh có thể bộc lộ hết tài năng. Người nào có thể săn giết được càng nhiều, thú săn càng quý hiếm, trẫm sẽ đồng ý với kẻ đó một việc.” Nữ đế vừa nói vừa giơ lên cây cung: “Xuất phát đi.”
Nghe tới lời này, ánh mắt Hàn Vân Nhược lập tức lóe lên tia sáng. Chỉ cần nàng đạt được quán quân, vậy thì có thể yêu cầu nữ để hủy đi lệnh giam lỏng hoàng hậu. Nàng tin tưởng, nữ đế cũng sẽ không nuốt lời.
Thanh âm nữ đế vừa dứt, người ngựa lập tức lao lên, bụi đất không ngừng bay múa trên không trung, đem khung cảnh tại nơi dựng trại trở nên mờ ảo một mảnh.
****
“Điện hạ, phía trước có một con hỏa hồ.” Nữ quan dò đường khẽ hô lên một tiếng, ngón tay chỉ đến bụi rậm cách Hàn Vân Nhược không xa.
Nàng dõi mắt nhìn theo, quả nhiên thấy được một con hồ ly lông đỏ như lửa. Tâm tình nàng lập tức tốt lên, hỏa hồ là loài thú hiếm có, nếu như có thể săn giết được một con hỏa hồ, vậy thì chiến thắng nhất định thuộc về nàng.
Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, dem cung tiễn khoác vào lưng.
Hỏa hồ kia giống như không cảm nhận được nguy hiểm, nó nhàn nhã đào bới cái gì đó dưới đất, hoàn toàn không có một tia kháng cự.
Mắt thấy khoảng cách vừa đúng, Hàn Vân Nhược lập tức nâng cung tiễn trong tay, bất quá thời điểm nàng sắp buông tên, một mũi tên khác đột nhiên lao tới cắm xuống mặt đất. Hỏa hồ lập tức bị dọa sợ, lúc này nó mới ý thức được tình cảnh của chính mình.
Nó vội vàng kêu lên mấy tiếng, hốt hoảng rời đi.
“Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội, nô tỳ là muốn giúp ngài bắn hỏa hồ.” Nữ quan vừa buông bắn tên vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập dầu kêu tha mạng. Hàn Vân Nhược cũng không có bao nhiêu rảnh rỗi nhìn đến nàng ta. Nàng lập tức nhảy lên ngựa, phất tay ra hiệu:
“Tất cả các ngươi đuổi theo, đem con hỏa hồ kia bao vây cho ta.”
“Rõ.” Đám nữ quan lập tức hô lên, vó ngựa rối loạn chạy đi thẳng hướng hỏa hồ mà đuổi tới.
Thời điểm đám người rời khỏi, nữ quan quỳ trên mặt đất mới ngẩng đầu, đáy mắt nàng ta lóe lên tia sáng lạnh.
Điện hạ, nô tỳ thật mong ngài bắt được hỏa hồ a!
PS: Khụ, chương này hơi ngắn, Hạ mót đi ngủ:>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...