Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Editor - Beta: Mộng Kha

“Bang!” Lại là một ly bạch hoa thanh rơi xuống đất.

Tưởng Vân Sam vẫn chưa hết giận, đem các chung trà khác trên bàn mặt quét
xuống đất. Nàng chỉ cần vừa nhớ tới Trấn Quốc Công phủ những người đó
nhìn mình vui sướng khi người gặp họa hoặc là ánh mắt thương hại, liền
cảm thấy trong lòng có một cổ cơn tức áp không đi xuống.

“Bẩm Nhị tiểu thư, quận chúa tới chơi.” Tỳ nữ chờ ở ngoài cửa cẩn cẩn thận thận trả lời.

“Không gặp!” Tưởng Vân Sam đang nổi nóng, nơi nào có tâm tư gặp người, đặc
biệt lại là Tưởng Lệnh Trinh nàng vẫn luôn muốn bỏ qua lại trước nay
không có thành công.

“A nha ta đến xem, Trắc phi của Thái tử đây

là như thế nào lạp?” Cố Thịnh Nhân vừa vào cửa liền thấy được trong
phòng hỗn độn chi sắc.

Không sai, nàng chính là tới cố ý kích thích Tưởng Vân Sam.

Tưởng Vân Sam nhìn thấy Cố Thịnh Nhân tiến vào, sắc mặt chính là biến đổi: “Ngươi vào bằng cách nào?”

“Lục Y! Không phải nói không cho phép làm người tiến vào sao?” Nàng hướng tới tỳ nữ phía sau Tưởng Lệnh Trinh nói.

Cố Thịnh Nhân phất tay làm Lục Y lui xuống, Lục Y có chút do dự, Cố Thịnh
Nhân sắc mặt lạnh lùng: “Như thế nào? Đây là phủ Đại tướng quân, ta nói, thế nhưng mặc kệ sao?”

Lục Y do dự một chút, hiện tại đi ra
ngoài, chờ lát nữa nhiều lắm chính là bị Nhị tiểu thư răn dạy một đốn,
nếu là làm trái mệnh lệnh của quận chúa ……

Lục Y đánh cái rùng mình, Trưởng công chúa điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!

Lục Y tư thái hèn mọn lui đi ra ngoài, còn săn sóc đóng lại cửa phòng.

Tưởng Vân Sam căm tức nhìn tỳ nữ của mình, quay đầu nhìn thấy Cố Thịnh Nhân cười ngâm ngâm nhìn mình.

“Tỷ tỷ tiến đến là có chuyện gì?” Nàng bày ra khuôn mặt tươi cười, hiện tại còn không phải thời điểm cùng Tưởng Lệnh Trinh nháo phiên.

Cố
Thịnh Nhân đột nhiên đi tới chỗ Tưởng Vân Sam, ngữ mang ác ý nói: “Ta

chỉ là đến xem, thời điểm phát hiện vị hôn phu tương lai của mình cùng
một tỳ nữ hạ đẳng yêu đương vụng trộm, ngươi là có cảm thụ gì?”

“Nga, đúng rồi!” Cố Thịnh Nhân nhìn Tưởng Vân Sam bổ sung nói, “Mặc kệ ngươi
có ý tưởng gì cũng chỉ có thể ở trong lòng nghẹn, lấy mấy cái hạ nhân xả giận mà thôi, rốt cuộc, chính ngươi cũng chỉ là cái thê thiếp, lại
không có tư cách đi nháo.”

Tưởng Vân Sam có chút trợn mắt há hốc
mồm, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Tưởng Lệnh Trinh có thể từ trong miệng nghe tới những lời nói này, sau nửa ngày nàng cười lạnh nói: “Ta
nguyên tưởng rằng ngươi thật sự như bề ngoài thoạt nhìn thuần lương vô
hại như vậy, mục vô hạ trần đâu? Nguyên lai bất quá chỉ là giả.”

Điểm chỉ trích này Cố Thịnh Nhân hoàn toàn không bỏ trong lòng, nàng tả hữu
nhìn nhìn, tìm một chỗ ngồi xuống, tư thái ưu nhã tự nhiên.

“So
không được với ngươi. Ngươi biết không? Nhìn ngươi ở phủ Trấn Quốc Công
sắc mặt kia khi nghe được tin tức, trong lòng ta có bao nhiêu vui sướng? Ngươi nghe được tin tức có phải hay không cảm thấy như là ăn phải ruồi
bọ ghê tởm? Ta ở chùa Tiềm Long sau núi nhìn thấy ngươi cùng Thái tử ác

tha hành sự thời điểm, cũng là loại cảm giác này. Thật sự là Thiên Đạo
hảo luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai!”

Cố Thịnh Nhân vừa lòng nhìn sắc mặt Tưởng Vân Sam bởi vì lời nói của mình trở nên tái nhợt.

“Ngươi thế nhưng biết?” Tưởng Vân Sam không nghĩ tới, sự tình mình cho rằng bí ẩn cư nhiên sớm đã không phải là bí mật.

“Ta biết đến sự tình rất nhiều.” Cố Thịnh Nhân đột nhiên đứng dậy, tới gần
Tưởng Vân Sam, nhìn mặt nàng có chút kinh hoảng, cười khẽ ở nàng bên tai nói:

“Lần đó ở hội chùa là ai đem ta đẩy ngã? Mấy ngày hôm trước ngựa của ta là bị người nào hạ trí huyễn dược tề? Những việc này, ta
đều vô cùng rõ ràng. Tưởng Vân Sam, ngươi không phải muốn chơi sao? Ta
Tưởng Lệnh Trinh, sẽ hảo hảo bồi ngươi chơi.”

Nói xong, Cố Thịnh Nhân cũng mặc kệ Tưởng Vân Sam phía sau sắc mặt ra sao, thong thả ung dung đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận