"Tiểu thư, người đang làm gì thế ạ?" Thúy nhi khó hiểu hỏi, trơ mắt nhìn cô dọn đồ, muốn giúp nhưng lại bị từ chối.
Đông Phương Minh Huệ xua xua tay, nói "Không làm gì cả, ngươi ra ngoài giữ của, ta không gọi thì đừng vào đây."
Thúy nhi nghe lời lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Đông Phương Minh Huệ đổi sang bộ y phục của nha hoàn, đem tóc dài buộc lại, loạn phủ lên mặt một ít phấn, "Thúy nhi, bản tiểu thư đói rồi, ngươi đi xem phòng bếp có gì ăn không, đem cho ta hai phần điểm tâm đến đây."
"Vâng, tiểu thư."
Đông Phương Minh Huệ nhìn qua khe cửa, đợi Thúy nhi rời đi liền âm thầm chuồn ra ngoài.
Đông Phương Uyển Ngọc rời khỏi Đông Phương gia, cô cũng vội vã bám theo.
Vì để phòng trừ bị nữ chủ đại nhân phát hiện, cô còn cố ý đỏi sang bộ nam trang, cột cao mái tóc lên, lấy quạt che mặt, rón ra rón rén đi theo nữ chủ đại nhân.
"Đằng sau còn có một kẻ bám đuôi, ngươi không lo sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta chứ?" Đột nhiên trong đầu của Đông Phương Uyển Ngọc vang lên tiếng cười lạnh nhạt.
Đông Phương Uyển Ngọc hừ lạnh, "Dựa vào cô ấy?" nàng còn muốn xem Đông Phương Minh Huệ muốn làm gì đây.
Vì để đuổi theo lộ trình của nữ chủ đại nhân, buổi tối Đông Phương Minh Huệ không dám ngủ quá sâu, sợ bản thân ngủ quá say.
Ngay cả ban ngày cũng không dám nghỉ ngơi, liên tiếp ba ngày đều cảm thấy chóng mặt hoa mắt rồi, thể lực cũng đang cạn kiệt.
Riêng nữ chủ lại tinh lực tràn trề, một chút vấn đề cũng không có.
"Ai, khô lương đều ăn hết rồi, làm thế nào bây giờ?" Đông Phương Minh Huệ lật lật bao gói đồ, cô đem đủ tiền, cũng đem đủ thuốc dược, chỉ riêng lương khô thì lại thiếu.
Cô còn nghĩ đi rèn luyện là đi học hỏi kiến thức, ở trong lữ quán, ăn đồ ngon uống rượu ngọt.
Không ngờ đến lại lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, lấy không khí làm đồ ăn.
Mới qua ba ngày, cô đã cảm thấy chống đỡ không nổi rồi, xem đi, gót chân cô đều mọc lên mấy cái bọng nước, buổi đêm đau đến độ không thể ngủ, bọng nước cũ bị mài đến chảy máu, bọng nước mới đã nổi lên.
"Chuỗi ngày này không thể qua rồi." Đông Phương Minh Huệ khóc không ra nước mắt, rừng hoang đồi trống, đến đối tượng để kể khổ cũng không có.
Hôm sau, mặt trời vừa mọc, đám cỏ dại trong rừng núi hoang vắng lay hạt sương đang ở trên người, nghịch ngợm đem chúng rơi xuống Đông Phương Minh Huệ, cô chóp chép miệng, ngủ đến không thể say hơn.
"Mau dậy đi, nàng sắp đi rồi."
"Đồ lười, nàng sắp đi rồi, đi rồi ngươi cũng xong đời rồi."
Đông Phương Minh Huệ lật người, lẩm bẩm, "Ai sắp đi cơ?"
"Nữ chủ đại nhân a, đã rời đi rất xa rồi."
Nữ chủ đại nhân?
Đông Phương Minh Huệ bật tỉnh, nhảy dựng lên, lại nhìn chỗ Đông Phương Uyển Ngọc ngủ tối qua đã không còn bóng người nào.
"Ai da trời ơi, cảm ơn các ngươi." Đông Phương Minh Huệ vội vàng mặc y phục, đi bốt vào, nhảy tưng tưng đuổi theo.
"Đã đuổi kịp rồi, ha, vị muội muội của ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh."
Đông Phương Uyển Ngọc lười trả lời lại hắn, để hắn tự hát một mình.
Nhưng Đông Phương Minh Huệ có thể kiên trì chừng này lâu là chuyện nàng không ngờ đến.
Đi cả một buổi sáng, mắt thấy sắp tiến vào Tử Ma sơn mạch, Đông Phương Uyển Ngọc chọn một nơi dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Đông Phương Minh Huệ trốn xa ở một bên, lật bao gói đồ, tìm không thấy thứ gì có thể ăn được, "Đây là muốn ta chết đói sao?"
Cô ngồi ở bên cạnh khúc gỗ, nghỉ ngơi một lúc, bụng đói đến cồn cào.
Đột nhiên ngồi thẳng dậy, cô nhìn thấy một bóng dáng trắng nhỏ, "He he, có thứ để ăn rồi."
Dựa vào linh lực của bản thân, Đông Phương Minh Huệ rất nhanh đã tóm được một chú thỏ béo.
Nhanh chóng xử lý, không cần quá phức tạp liền lấy nhánh cây đem xiên vào, đặt lên đống lửa nướng ăn.
Thịt thỏ dần dần chín lại, mùi thơm cũng tự nhiên tỏa ra, màu váng óng của mỡ đọng lại trên cỏ, trông hấp dẫn đến nước miếng của cô đều chảy ra.
Sợ thịt thỏ vẫn chưa nướng chín, Đông Phương Minh Huệ còn cố ý lật hai lần, lấy dao cứa vài nhát thịt.
Vất vả mãi mới đợi được thịt chín, Đông Phương Minh Huệ liền lấy dao cắt đùi thỏ ra.
Đùi thỏ nóng đến bỏng tay, cô dùng lá cây bọc lại, há miệng cắn hai miếng, thịt thot không được bỏ gia vị vào nên có chút tanh, may nhờ lửa nướng kĩ, da ngược lại lại có chút giòn, đem nhồi cái bụng đói này là được rồi.
Đông Phương Minh Huệ rất nhanh là xử lý xong một cái đùi thỏ, còn đang muốn cắt cái thứ hai, đột nhiên phát hiện trước mặt còn có con sóc đang ngồi nhìn? Cả người đều là lông lá mềm mại, hai cái tai động đậy, đôi con ngươi màu xám không ngừng xoay theo cái đùi thỏ ở trên tay cô, hai cái móng vuốt còn chụm lại ở trước ngực, cái lưỡi nhỏ liếm mép, rồi lại liếm thêm lần nữa, một bộ chết đói, cái đuôi vừa xù vừa dài còn ở dưới đất quét qua quét lại, vô cùng đáng yêu.
Phản ứng đầu tiên của Đông Phương Minh Huệ là, đáng yêu quá đi mất, cô thử đưa cái đùi thỏ ra trước mặt nó, "Muốn ăn?"
Hai tai của tiểu gia hỏa vẫy hai cái, cái lưỡi hồng hồng liếm liếm lên cái mũi đen láy, con ngươi dán chặt vào đùi thỏ.
"Nể ngươi trông đáng yêu, cho ngươi đấy." Đông Phương Minh Huệ đại lượng đem cái đùi thỏ nhét vào hai cái móng đang chụm lại của nó, cũng không quan tâm nó có giữ chắc hay không.
Hai cái móng vuốt của nó vội ôm chặt cái đùi lại, há cái miệng nhỏ, lộ ra hàm răng sắc nhọn, xẹt xẹt xẹt vài cái đã ăn gần hết, sau đó liền vét sạch nửa còn lại, cuối cùng chỉ còn lại cái xương.
Đông Phương Minh Huệ chỉ là mới quay người, đem phần còn lại đóng gói lại, thì thấy tiểu gia hỏa đang liếm móng trái, rồi lại liếm móng phải, do dự nhìn Đông Phương Minh Huệ.
Trông có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Đông Phương Uyển Ngọc còn đang nghỉ ngơi, mũi ngửi nhẹ thấy mùi thịt thơm, nhìn theo hướng mùi tỏa ra, thấy Đông Phương Minh Huệ còn đang cùng thứ gì nhỏ bé trừng mắt, ở giữa còn có rất nhiều xương.
"Chuột Độc Hoa Thiểm Điện."
Chuột Thiểm Điện là một loại ma thú, đẳng cấp không cao, nhưng giống ma thú này nhanh như tia chớp,móng nhọn là vũ khí cực kỳ nguy hiểm, nghe nói trong môi trường sinh trưởng của giống vật này có một loại hoa độc, chuột Thiểm Điện còn lợi dụng móng nhọn cùng loại hoa độc này để kiếm mồi, vì thế bị gọi là chuột Độc Hoa Thiểm Điện.
"Ngươi làm sao lại trêu chọc nó?"
Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên đến đây, trên tay cầm bao gói đồ, tay bên kia sờ đến dây roi ở bên eo, chỉ cần con chuột này có động tĩnh, nàng sẽ cho nó biết mùi.
Tiểu gia hỏa nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc, liền trở về bộ dáng cũ, lông đều xù cả lên, ánh mắt cũng dữ dằn nhìn chằm chằm nàng.
Đông Phương Minh Huệ xua tay, "Thất tỷ, ta không có trêu chọc nó, ta nghĩ là do nó quá đói rồi, nhìn thấy ta ở đây nướng thịt thỏ nên mới chạy tới đây, xem, đều sắp bị nó ăn sạch sẽ."
Nguyên một con thỏ to béo, cô mới chỉ ăn một cái đùi, phần còn lại đều bị nó đem nuốt vào trong bụng, người thì rõ là nhỏ, ăn thì rõ là nhiều.
Điểm quan trọng là ăn xong rồi, còn vô tội nhìn cô, khiến cô cảm thấy không cho nó ăn thì sẽ có tội ngang bằng trời.
"Mau đi, mùi thơm ở chỗ ngươi quá khiêu người rồi." Đông Phương Uyển Ngọc thúc giục.
Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, nghĩ nữ chủ đại nhân đây là đang mời cô cùng đi? Oa, vui muốn chết, "Được, chúng ta đi."
Còn về phần thịt thỏ còn lại, cô đều để trước mặt chuột Thiểm Điện, "Này, còn lại đều cho ngươi."
Chuột Thiểm Điện chớp đôi mắt tròn xoa nhìn Đông Phương Minh Huệ, cái lưỡi lại tiếp tục liếm.
"Thất tỷ, ngươi xem nó cũng đáng yêu quá đi."
Đông Phương Minh Huệ vừa đi vừa cười nói, nếu không phải nữ chủ đại nhiên đột nhiên xuất hiện, cô còn dự định đem nó đi cùng, không chừng có nhiều thú vui hơn.
"Đáng yêu? Đó là bởi vì ngươi chưa từng thấy nó giết người, móng nhọn nhẹ nhàng lướt qua, dã man đến nói không nên lời."
Đông Phương Minh Huệ suýt nữa thì bị sặc nước bọt, cô mở to mắt nhìn Đông Phương Uyển Ngọc, trong lòng thầm phỉ nhổ.
Đông Phương Uyể Ngọc phức tạp nhìn cô, không biết là cô đang giả vờ hay thực sự ngây thơ.
"Đi thôi, khi đến Tử Ma sơn mạch thì đừng gây chuyện." Nữ chủ đại nhân tốt bụng nhắc nhở.
Đông Phương Minh Huệ còn đang mải nghĩ khi nãy suýt nữa thì mất đi cái mạng nhỏ, hoảng hốt một lúc mới phản ứng lại, la lớn lên, "Tử Ma sơn mạch?"
Đông Phương Uyển Ngọc kỳ quái nhìn nàng, dường như có chút không chấp nhận nổi bộ dạng chuyện bé xé chuyện lớn của cô.
"Thất tỷ, ngươi không phải muốn đi Học viện Hoàng gia sao?" Đông Phương Minh Huệ một mặt cả kinh, Tử Ma sơn mạch là một rặng núi không có lối thoát, ma thú hung lang, nơi nào cũng là nguy hiểm, chỉ dựa vào bản lĩnh của cô, đi vào đấy không phải là để ma thú nuốt sống rồi hay sao?
Đông Phương Uyển Ngọc bật cười, "Con đường duy nhất để đến Học viện Hoàng gia chính là đi ngang qua Tử Ma sơn mạch, có gì kì lạ lắm sao."
"Nói mới nhớ, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi vì sao lại bám theo ta?"
Cô không nhắc thì không sao, đã nhắc đến thì gợi cho Đông Phương Uyển Ngọc nhớ ra Đông Phương Minh Huệ một mực đi theo bản thân là vì mục đích gì?
Ợ, Đông Phương Minh Huệ tự thắp cho mình một cây nến.
"Lần trước nghe biểu ca kể quá trình đi rèn luyện xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, làm, làm ta cũng muốn đi rèn luyện một phen." Cô đã sớm chuẩn bị tốt lý do rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc lượn qua cô hai vòng, nghi ngờ hỏi, "Với bản lĩnh của ngươi? Nhị phu nhân đã đồng ý chưa? Phụ thân của ngươi đã đồng ý chưa?"
Đông Phương Minh Huệ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, "Đều chưa."
"Vậy ngươi làm sao lẻn ra?" Đông Phương Uyển Ngọc hỏi tiếp.
Đông Phương Minh Huệ lập tức khai ra cô là làm thế nào đóng giả nha hoàn Thúy nhi, rồi trốn tránh khỏi tầm nhìn của hộ vệ bằng cách chui vào lỗ chó.
"Thất tỷ, ngươi đưa ta đi cùng, ta hứa sẽ không đem rắc rối cho ngươi." Cơ hội tốt để thay đổi hình tượng, khiến nữ chủ đại nhân có hảo cảm, Đông Phương Minh Huệ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Đông Phương Uyển Ngọc còn chưa kịp từ chối, đã nghe thấy trong rừng có tạp âm.
"Thất tỷ, năn nỉ ngươi, ta hứa sẽ ngoan."
"Suỵt, đừng làm ồn."
Đông Phương Minh Huệ lập tức bịp chặt miệng của mình, mắt tròn xoe nhìn nữ chủ đại nhân.
"Ở đây đừng động, ta trước đi xem."
Đông Phương Minh Huệ muốn đi theo, nhưng sợ nữ chủ đại nhân lật mặt vô tình, chỉ có thế ngoan ngoãn ngồi đợi, "Cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì."
Nửa đêm nửa hôm, khả năng lớn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
"Tiểu thảo tiểu thảo, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Minh Huệ buồn chán ngồi nghịch cỏ, lẩm bẩm với nó.
"Ây hây, ngươi muốn biết? Vuốt ta nhiều chút, ta sẽ nói cho." Một giọng nói vô cùng non nớt ở trong đầu Đông Phương Minh Huệ vang lên.
Đông Phương Minh Huệ lập tức duỗi tay ra vuốt lá của nó, đầu ngón tay ấn ấn vài cái ở trên lá của nó, giống như đang trêu đùa, "Thoải mái không, nói cho ta biết đi."
Đông Phương Minh Huệ có thể tưởng tượng ra bộ dáng nhắm mắt, đang mỉm cười hưởng thụ của nó, không nhịn được mà gia tăng thêm lực đạo ngón tay, "Đừng nghịch nữa, mau nói đi."
"Là nhân loại cùng ma trùng đánh nhau."
Vì thế, nữ chủ đại nhân lần này chạy đi, chính là đi thu phục tiểu đệ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...