Năm gã thân hình vạm vỡ, to cao, trên mặt đều là vết sẹo khác nhau do thương đao để lại, mặt mày hung dữ, cùng mấy tên du côn vô công dỗi nghề ở đầu phố hoàn toàn bất đồng.
Phản ứng đầu tiên của Đông Phương Minh Huệ khi nhìn thấy đám bất nhân này chính là, trốn đằng sau lưng Đông Phương Uyển Ngọc, lại còn quên không xía mồm nói "Thất tỷ, có phải bởi vì ngươi tướng mạo quá xinh đẹp rồi, vì thế hết người này đến người nọ đều muốn trêu đùa ngươi?"
Đông Phương Uyển Ngọc nghe thấy lời này, mặt đã không biểu cảm nay còn lạnh hơn, nàng lôi Đông Phương Minh Huệ ra phía trước, bóp chặt mặt của cô đưa ra đằng trước cho bọn hắn xem, "Nhìn xem, cô ta còn xinh đẹp hơn ta, thả ta ra, cô ta sẽ là của các ngươi."
Đông Phương Minh Huệ kinh sợ đến miệng cũng khép không vào được, xem ra trước đây cô đã đắc tội với nữ chủ không ít nha, nữ chủ đã ghét bỏ cô đến bước này rồi!
Cảnh báo nguy hiểm cấp bão!
Nhìn thấy mắt như sắp rơi của đám lang sói háo sắc này, chân và bụng của Đông Phương Minh Huệ run đến muốn đứng không vững rồi, "Thất tỷ, tỷ, muội nhưng là muội muội ruột của tỷ, tỷ làm sao có thể đem muội dâng cho chúng, muội sẽ chết mất."
Tình tiết này có hơi phát triển quá nhanh không, đã chạy đến đoạn cô phải chết rồi.
"Hí hí, đại ca, bọn họ có vẻ không hòa hợp cho lắm, nhưng tiểu muội muội này đúng là so với chị gái càng đẹp mắt nha, hay là, chúng ta trước bắt người về chơi một chút?" Tên kia liếm liếm môi, cảm giác như nước dãi sắp chảy ra khỏi miệng.
Lão đầu sỏ trên mặt có vết sẹo lớn, còn ngang qua mắt và miệng của hắn, phá hủy toàn bộ gương mặt, có lẽ là bởi vì vết sẹo này quá bắt mắt, khiến tướng mạo nay lại thêm hung ác.
Mỗi một biểu cảm đều khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.
Hắn gật nhẹ đầu, biểu thị hai tên tiểu đệ tiến lên bắt tiểu muội muội về đây trước, hắn không tin đại tỷ tỷ kia có thể từ trong tay huynh đệ hắn chạy thoát.
"Dùng linh khí của ngươi triệu hồi thực vật tới trói chặt hai tên kia, sau đó xem tình huống, tìm thấy cơ hội thì lập tức cút khỏi đây, đừng ở đây cản trở ta làm việc." Đông Phương Uyển Ngọc thì thầm bên tai cô.
Đông Phương Minh Huệ nghe những lời chính nghĩa đến phát khóc rồi, cô biết là nữ chủ đại nhân sẽ không tàn nhẫn như thế mà.
Nhưng, nhưng mà...
"Thất tỷ, ta, ta một khi căng thẳng thì sẽ không thể triệu hồi được." Đông Phương Minh Huệ cảm giác không khí bốn phía trở nên lạnh lẽo hơn rồi, đặc biệt là cái ôm sau lưng này.
Cô là đồ giả mạo, để cô ở tình huống căng thẳng thế này làm sao mà cô triệu hồi được, Đông Phương Minh Huệ khóc không ra nước mắt.
"Thế ngươi còn có tác dụng gì?"
"A..."
Đông Phương Minh Huệ còn chưa chuẩn bị gì đã bị nữ chủ đại nhân đẩy ra ngoài, hơn nữa lại bị đẩy về hướng hai tên miệng còn đang chảy nước dãi kia, thế là cô nghĩ cũng không nghĩ, liền hét ầm ĩ lên, "Cứu-mạng-a-"
Thúy nhi lúc nghe lời dặn của Đông Minh Phương Huệ liền quay lại tìm đám côn đồ lưu manh kia, phòng trừ chuyện xấu, lúc này đang ở trong rừng cách một đoạn, cô nghe thấy tiếng la hét, lập tức dừng cước bộ, lẩm nhẩm "Kì lạ, đây hình là tiếng của tiểu thư."
"Á, không xong, Cửu tiểu thư gặp nguy rồi, mọi người mau, mau lên."
Đông Phương Uyển Ngọc lợi dùng thời khắc này ra tay, nhân lúc tiếng hét của Đông Phương Minh Huệ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nàng dùng kỹ năng nhỏ, gai đất.
Đừng miếng đất nhô lên thành gai nhọn giam giữ bọn hắn lại, chân của chúng giống như mọc rễ cây, tạm thời không thể dịch chuyển.
"Aaaaaa"
"Bốp." Đông Phương Uyển Ngọc cho cô một cái tát vang trời, "Hét cái gì, còn không mau chạy."
Đông Phương Minh Huệ bị ăn tát đều đơ ra rồi, quả nhiên nữ chủ đại nhân vẫn rất hận cô.
Ai da, má có chút đau, không biết có sưng lên không.
"Ta coi nhẹ người quá rồi, không ngờ lại là hệ Thổ Linh Gỉa." Mặt sẹo nhân nhân dùng sức thoát khỏi gai đất của Đông Phương Uyển Ngọc, chớp mắt đến trước mặt các cô.
Đông Phương Minh Huệ khinh thường nhìn hắn, tức giận nói "Ngươi mù sao? Rõ ràng ta mới là Linh Gỉa."
Nữ chủ đại nhân hiện tại vẫn chưa muốn người khác biết chuyện thể chất của nàng dã thay đổi, Đông Phương Minh Huệ muốn nịnh nọt che chở giúp nàng điều này.
Mặt sẹo nam nhân cười càng to, "Không nghĩ đến hôm nay có thể gặp tới tận hai Linh Gỉa, hay là trở thành phu nhân của ta đi, ta sẽ đối các ngươi thật tốt."
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Đông Phương Uyển Ngọc "đừng có thâm ý khác" liếc Đông Phương Minh Huệ một cái, nếu như không phải nàng lười cùng muội muội nói lời thừa thãi, thật muốn ném nữ nhân phiền phức này ở lại.
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không biết những hành vi của bản thân đã bị nữ chủ đại nhân đánh giá là "Đồng đội ăn hại", khiến con đường ôm đùi nữ chủ ngày càng xa.
"Với bộ dáng vô đạo đức của ngươi, còn muốn cưới Thất tỷ nhà ta, hay là ngươi trước tiên soi gương đi, thấy xứng sao?" Cơm ta ăn còn sắp bị nôn ra vì bộ dáng ghê sợ của ngươi đây." Đông Phương Minh Huệ độc miệng lại xuất hiện, không sợ chết còn thêm dầu vào lửa.
Mặt sẹo nam nhân nghe những lời quá đáng của cô, tức đến muốn phát điên, "Nha đầu thối, rượu mời không uống, lại uống rượu phạt, ta cho ngươi xem bản lĩnh của ta."
Nói xong, khu rừng đang yên tĩnh vắng vẻ bỗng nổi một cơn cuồng phong, Đông Phương Minh Huệ không để ý, kết quả bị cuồng phong thổi bay, đập đầu vào thân cây, bất tỉnh.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc nhìn người ở đằng xa, nghĩ thế giới cuối cùng cũng an tĩnh lại rồi, bắt đầu nghiêm túc đối phó cấp ba Linh Gỉa hệ phong kia.
Đợi Thúy nhi đưa người đến, liền thấy một bãi hỗn độn, cả một vùng của khu rừng đều bị đổ xuống, giống như vừa trải qua một trận sấm sét hung dữ, lá cây bị thổi đến rụng đầy ở mặt đất, nhiều thân cây đều có vết cháy xén, hiện trường giống như vừa có một màn đánh cướp.
Có điều, không có bất kì ai ở đây.
Khi Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ở trong phòng rồi.
Trên trán còn cuốn dải băng to đùng, một bên mặt đều sưng lên, có vẻ như bị thương rất nghiêm trọng.
"Huệ nhi, Huệ nhi của ta, con cuối cùng cũng tỉnh lại, đem nương dọa sợ rồi." Nhị phu nhân Tần Cầm một mực trông coi bên giường Đông Phương Minh Huệ, vừa thấy cô mở mắt liền dặn Bích nhi gọi đại phu tới đây.
Đông Phương Minh Huệ còn chưa kịp mở lời, chỉ thấy lão phu bị Thúy nhi vội vàng đưa vào đây, vạch mí mắt cô lên, rồi bắt mạch, một trận hỗn loạn.
"Đại phu, Huệ nhi nhà ta thế nào rồi?"
Đại phu vẫy vẫy tay, nói với Nhị phu nhân còn đang sốt sắng kia "Chuyện bé xé ra to, ta còn tưởng nàng làm sao rồi, không sao, nghỉ ngơi một hai ngày là được."
Nói xong liền đi.
"Huệ nhi, con nói với nương, là ai bắt nạt con? Con xem trán con bị thương, mặt cũng bị thương, ai da, Huệ nhi của ta, con lớn chừng này rồi, nhưng chưa từng bị thương đến như này a." Nhị phu nhân đau lòng đến hận không thể thay cô chịu thương.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, thầm nghĩ nữ chủ đại nhân ra tay cũng nhẫn tâm quá đi, cái tát vừa nãy đến bây giờ vẫn thấy đau rát đây.
Nhưng mà, cô đâu dám nói a...
"Nương, không có ai bắt nạt nữ nhi, chi là nữ nhi bất cẩn đập đầu vào gốc cây đến ngất đi mà thôi." Đông Phương Minh Huệ nhỏ giọng nói, nói xong mặt đều đỏ cả lên, việc này cũng quá mất mặt đi.
Sau đó cô nhớ tới điều gì đó, vội vàng hỏi "Nương, là ai đưa nữ nhi trở về?"
Đúng lúc Thúy nhi vừa đem thuốc sắc xong, quay trở lại phòng thì nghe thấy câu hỏi của Đông Phương Minh Huệ, lập tức trả lời "Hồi bẩm tiểu thư, không có ai đưa tiểu thư trở về ạ, là gia nô phát hiện tiểu thư bất tỉnh ở trước cửa nhà."
Đông Phương Minh Huệ nghe xong nét mặt càng trầm xuống, nữ chủ đại nhân làm việc tốt không lưu danh, chính là không muốn người khác biết chuyện này có dính dáng tới nàng, căm ghét cô đã đến mức này rồi, ai, ta nên làm thế nào bây giờ?
Nhị phu nhân vốn là muốn hỏi cô vài câu nữa, nhưng xem sắc mặt mệt mỏi kia, vẫn là thôi đi, "Mặc dù Mộ Dung đại phu nói không sao, nhưng con dù sao cũng bị thương ở đầu, Huệ nhi vẫn nên nghỉ ngơi đi, nương thay con đi vào bếp chuẩn bị vài món bổ."
Nói xong, liền giúp Đông Phương Minh Huệ đắp chăn, dặn dò Thúy nhi vài câu mới rời đi, "Ngươi ở đây trông coi, chăm sóc tiểu thư."
Đợi Nhị phu nhân đi xa rồi, Đông Phương Minh Huệ mới gọi Thúy nhi, "Lại đây."
Thúy nhi một mực cung kính ở bên, "Tiểu thư, người có gì phân phó?"
Đông Phương Minh Huệ giằng co ngồi dậy, "Trước đây bảo ngươi tìm người, ngươi ngược lại làm rất tốt, khiến bản tiểu thư suýt nữa gặp phải chuyện xấu nhất, nói đi, chuyện này ta nương có biết gì không?"
Thúy nhi vừa nghe thấy lời cô nói, hiểu nhầm lần này tiểu thư muốn tính sổ rồi, lập tức quỳ xuống, "Hồi bẩm tiểu thư, phu nhân không biết đến chuyện này.
Nhưng khi nô tì chạy đi tìm người lại phát hiện không có ai."
Đây nhất định là chuyện nữ chủ đại nhân làm, thực lực vì bị bạo lộ, nên phải giấu xác xóa dấu vết.
Đông Phương Minh Huệ đã hiểu rõ mọi chuyện, cũng không còn thắc mắc gì nữa, chỉ tiện hỏi "Thất tỷ nàng trở lại chưa?"
Thúy nhi vốn còn đang căng thẳng, nhưng nghe giọng điệu tiểu thư không giống như sẽ tìm nàng tính sổ, cả người đều buông lỏng xuống, "Về Thất tiểu thư nô tì không rõ, nhưng vừa nãy Tứ tiểu thư mang bộ dáng tức giận tới đây, biết tiểu thư hôn mê thì cũng không nói gì nữa, liền rời đi."
Tứ tiểu thư Đông Phương Lệ Châu, là một người vẻ ngoài ngây thơ vô tội, nhưng bên trong lại lòng lang dạ sói, bên ngoài còn tỏ ra bản thân là một hảo tỷ tỷ, thực tế lại âm thầm bày ra vô số trò xấu.
Đông Phương Minh Huệ tự nhiên là biết vì sao cô ta tức giận, còn không phải bởi vì kế hoạch của cô đều bị mình phá hay sao.
"Kệ cô ta đi, ngươi về sau ít nhiều nghe mấy chuyện liên quan đến Thất tiểu thư, có tin gì cũng phải kể cho ta biết, nhưng đừng có ngu ngốc đi giám sát nàng ấy, biết chưa?"
"Dạ, đã biết."
Đông Phương Minh Huệ rất muốn lập tức ôm đôi chân bằng vàng của nữ chủ đại nhân, nhưng nhớ đến cuộc gặp gỡ trong rừng lần trước, quả là khiến người khiếp sợ.
Hiển nhiên trước đây cô đã làm không ít chuyện xấu với nữ chủ đại nhân, khiến nàng đều có ấn tượng xấu."
Hiện nay, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là thay đổi hình tượng bản thân trong mắt nữ chủ.
Vấn đề là làm thế nào?
Đông Phương Minh Huệ mải nghĩ, ngủ quên lúc nào không hay.
Đợi cô một lần nữa tỉnh lại, nghe thấy Thúy nhi đang cùng ai đó nói chuyện ở bên ngoài, cô cũng không cẩn thận lắng nghe, liền gọi "Thúy nhi."
"Bản tiểu thư khát nước rồi, mau rót cho ta cốc nước."
"Vâng."
"Cửu muội, nghe Thúy nhi nói muội bệnh rồi, không biết bệnh tình đã đỡ hơn chưa, tỷ tỷ bây giờ mới đến thăm muội, Cửu muội sẽ không tức giận tỷ tỷ chứ?"
Đông Phương Minh Huệ đang uống nước, ngẩng đầu thấy Đông Phương Lệ Châu xuất hiện ở trong phòng, suýt nữa thì bị sặc chết.
Xem ra vừa nãy Thúy nhi cùng nàng ta nói chuyện.
"Cửu muội làm sao sẽ trách Tứ tỷ chứ, ta trước khi đi ngủ có nghe Thúy nhi nói qua Tứ tỷ có đến thăm ta, chỉ là lúc ấy ta hôn mê bất tỉnh." Đông Phương Minh Huệ ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng nói.
Đông Phương Lệ Châu thẳng thắn nói, "Cửu muội, ta có chuyện muốn bàn với ngươi, ngươi bảo đứa nha hoàn này lui ra trước đi."
"Thúy nhi, ngươi ra ngoài canh cửa đi, khi nào ta gọi, ngươi mới được phép vào."
Đợi Thúy nhi đóng chặt cửa, Đông Phương Minh Huệ híp mắt cười, "Tứ tỷ, ngươi đặc biệt tới đây, là đến hỏi tội ta sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...