Chạng vạng đưa người đi, bà là muốn đánh Vân Xảo cho hả giận.Vẫn là con dâu nhắc nhở mình, nuôi lợn một năm còn bán được tiền, bà nuôi dưỡng Thẩm Vân Xảo mười mấy năm, đánh chết chẳng phải thâm hụt tiền sao?Bán không được liền gả.
Tuổi của Hạ Lôi cùng Thẩm Đến Tài không chênh lệch nhiều, ở biên cảnh đợi mười mấy năm, khẳng định rất dễ ốm đau, sống không được mấy năm.Thẩm Vân Xảo gả cho hắn chính là vợ hắn, sau khi hắn chết tiền tài, đồng ruộng đều là của Thẩm Vân Xảo.
Đi qua một vòng, cuối cùng vẫn trở lại trong tay bà.Tào thị giao phó cho Thẩm Đến Tài, "Ngươi tìm thời gian cùng Hạ Lôi bàn bạc, hắn chuyển về thôn có phòng trụ không, hỏi rõ ràng nhật tử, ngươi cùng lão nhị bọn họ đều đi qua hỗ trợ đi."Thẩm Đến Tài đáp lại.
Thẩm Vân Sơn hỏi, "Ta cũng đi?""Xây nhà mới vất vả, ngươi đi cái gì mà đi, bọn họ đến là được rồi."Tào thị cúi người tắt đèn, "Được rồi, sự tình nói xong rồi, trở về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải làm việc."Trong phòng tối đen, Hoàng thị cái gì cũng đều không nhìn thấy, cùng Thẩm Đến An nói chuyện, "Trước cõng nàng trở về phòng, cái khác ngày mai hẵng làm.""Được." Thẩm Đến An cõng Thẩm Vân Xảo trở về phòng, nhẹ nhàng thả nàng đến trên giường, thế nàng đắp kín mền mới bước ra cửa phòng.Thẩm Vân Tường dựa vào khuông cửa, ánh mắt thâm trầm, "Bà nội thật muốn đem Xảo nhi tỷ gả cho Lão đầu tử kia sao?"Thẩm Đến An nhìn giường, mang theo giọng mũi nồng đậm ‘Ừ’ một tiếng, "Gả cho cũng tốt, gả cho có người che chở, so với đi theo ta cùng mẹ con tốt hơn."Để ở nhà, Tào thị sớm muộn cũng đem nàng bán đi."Hắn đều chỉ còn nửa bước nữa sẽ bước vào quan tài." Ngữ khí Thẩm Vân Tường rất nặng.Thẩm Đến An đóng cửa, nhỏ giọng nói, "Hắn không còn, gia sản sẽ thuộc về Vân Xảo.""Xảo nhi tỷ phải thủ tiết ư?" Thẩm Vân Tường hừ lạnh.Thẩm Đến An ấn bả vai hắn, âm thanh càng nhỏ hơn, "Không phải có con sao, nếu thật đến ngày ấy, bà nội, ông nội con sợ là cũng đã già, không nhúc nhích được nữa...""Lời này là nương nói ư?"Không trách Thẩm Vân Tường hỏi như vậy, Thẩm Đến An cả ngày ở nhà đan rổ, đan gùi, nhẫn nhục chịu đựng đã quen rồi.
Hắn thương Vân Xảo, cũng chỉ biết bớt khẩu phần lương thực của chính mình cho nàng, không để cho Vân Xảo chết đói, không biết cân nhắc lâu dài, làm sao đột nhiên nói ra những lời này được.Thẩm Đến An nói, "Đại bá mẫu của con nói."Thẩm Vân Tường xì một tiếng, "Nàng đúng là hiểu ý.""Vân Xảo dù sao cũng là nàng nhìn lớn lên.""Trở về ngủ đi." Thẩm Vân Tường tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú, xoay người trở về phòng của chính mình.
Nói là phòng của mình, nhưng trong phòng còn có những người khác của phòng lớn cùng chi thứ hai.Thẩm gia dựa vào nuôi dưỡng lợn nhật tử mới dễ chịu lên, người trong nhà nhiều, phòng không đủ trụ, đám huynh đệ Thẩm Vân Tường đều chen chúc ngủ, hắn cũng quen rồi, cởi giầy ngã đầu liền ngủ.Người nông gia trời chưa sáng đã phải rời giường đi làm việc.Khi trong viện truyền đến động tĩnh, Thẩm Vân Xảo đang ở trong ổ chăn lăn lộn, nàng mở mắt ra, liền thấy Hoàng thị ngồi ở bên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn mình.Nàng nhếch miệng, "Nương.""Nằm lại đây, cài hoa trên đầu nào." Nàng ngoắc ngoắc tay, Thẩm Vân Xảo liền nghiêng đầu tới.Hoàng thị nắm tóc nàng, một tay khác chậm rãi cài hoa, động tác mềm nhẹ, tiếng nói cũng thế, nàng hỏi Thẩm Vân Xảo, "Ngày hôm qua con đã đi chỗ nào?""Sáng sớm sao?"Hoàng thị gật đầu."Đi trên trấn."Thẩm Vân Xảo không hiểu nói dối, tự nhiên không có ẩn giấu, kể cho Hoàng thị nghe chuyện nàng gặp ai, được ăn trứng gà, ăn mì sợi, còn được mặc quần áo rất thoải mái, còn được hái hoa rất rất dễ nhìn, ôm trở về thôn định cho Hoàng thị.
Đáng tiếc lại bị rơi ở trên đường.
Đều do Đường Độn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...