Editor: Yue
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, Tê Diệu xích lại gần Tê Vọng, người sau vô ý thức né tránh sang hướng bên cạnh.
Nhiệt tình của Tê Diệu cũng không có bởi vì phản ứng của Tê Vọng mà lui lại.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có biết chuyện gì xảy ra với Sở Giảo Giảo hay không?”
Cứ cho là không có quan hệ gì với cô, nhưng cũng ngăn không được tâm bát quái của Tê Diệu. Trước mắt cũng chỉ có Tê Vọng có quan hệ mật thiết cùng Hoắc Ngu mới có thể biết rõ sự thật.
Tê Vọng: ” Tôi cũng không rõ lắm.”
Tóm lại, lấy ý nghĩ của Hoắc Ngu, không có khả năng chỉ vẻn vẹn thay đổi tình cảm đối với Sở Giảo Giảo. Nhất định là có nguyên nhân khác, không phải đổi đồng minh hợp tác, chính là có mưu đồ khác. Ngày đó Hoắc Ngu cùng anh trao đổi qua việc hợp tác, Tê Vọng vẫn chậm chạp chưa đồng ý.
Cũng không phải là cho rằng Hoắc Ngu dùng một mũi tên trúng hai con nhạn ảnh hưởng tới Sở gia, mà là anh đối với Hoắc Ngu không thực sự tin tưởng.
Hoắc Ngu làm việc quá mức độc đoán, càng thích mạo hiểm, khác biệt với phong cách xử sự của anh.
Tê Diệu không thể đạt được đáp án mong muốn, thất vọng thở dài, nói: “Vậy thôi.”
Còn tưởng rằng có thể từ trong miệng Tê Vọng nghe một chút bát quái nữa chứ. Quả nhiên, người giống như Tê Vọng, đối với thị phi của người khác hoàn toàn không có hứng thú.
Cô đang muốn tiếp tục nói, màn hình điện thoại di động của Tê Vọng lấp loé sáng.
Tê Vọng cầm điện thoại di động lên, phía trên hiện ra tên Sở Du Du. Đối phương gửi cho anh một tin nhắn ngắn: Đêm nay có thời gian không, tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng anh.
Đằng sau là địa chỉ kèm theo, hoàn toàn không chừa cho chỗ cự tuyệt.
Phản ứng đầu tiên của Tê Diệu không phải là kích động, ngược lại có một chút không thoải mái. Loại cảm giác này cô hết sức quen thuộc, giốnh như là từ nhỏ đến lớn, tất cả bạn bè của cô cuối cùng đều sẽ bị Sở Giảo Giảo cướp đi, cũng chỉ có một mình Trình Lịch, sẽ vĩnh viễn làm bạn của cô.
Tê Diệu bĩu môi, căn bản không có ý thức được mình đang nói cái gì: ” Quan hệ của hai người không tệ ha.”
Tê Vọng nghe vậy, quay mặt lẳng lặng nhìn qua Tê Diệu, tinh tế quan sát kỹ lấy ý vị ẩn chứa bên trong ánh mắt của cô.
Cặp con ngươi màu hổ phách chớp chớp, bỗng nhiên kịp phản ứng, có chút thẹn quá thành giận vỗ bờ vai của anh: “Mau trả lời lại đi, xem nàng ta có cái tin tức gì mới.”
Tê Vọng nhắn lại tương đối ngắn gọn, chỉ có một chữ “Được”.
Khoảng cách tới thời gian gặp mặt buổi tối còn có hai đến ba tiếng nữa, Tê Diệu bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của Tê Vọng, lộ ra biểu lộ vô lại: “Tôi cũng phải đi.”
Tê Vọng: “Cô đi làm gì.”
“Tôi chính là thuận tiện ra ngoài hóng gió một chút. Với lại, lỡ như có cái gì không thích hợp, tôi cũng có thể mật báo cho anh.”
Tê Vọng: “... Nàng ta sẽ không làm được cái gì đối với tôi.”
Nghe được Tê Vọng trả lời, cô không đồng ý lắc đầu.
“Anh không hiểu con gái.”
Lấy biểu hiện của đứa con gái kia, còn thiếu điều muốn nhào thẳng vô người Tê Vọng luôn thì có. Tê Vọng làm người chính trực, không hiểu phương pháp làm việc của Sở gia, Tê Diệu thật đúng là sợ anh sói vào miệng cọp, lỡ như xảy ra chuyện lớn sẽ không tốt.
Năn nỉ ỉ ôi Tê Vọng đều không đồng ý, Tê Diệu ôm cánh tay của anh không buông, một đôi mắt tròn xoe che một tầng hơi nước, thời điểm mềm giọng năn nỉ anh, bay thẳng đến tâm người ta đều mềm thành một đoàn.
Thẳng đến lúc hai người ngồi trên xe, Tê Vọng đều không nghĩ ra, anh vì cái gì cứ đáp ứng yêu cầu của Tê Diệu như vậy, hoàn toàn không có đường cự tuyệt.
So sánh với Tê Vọng ngồi ở ghế lái trầm mặc cùng xoắn xuýt, Tê Diệu ngồi ở ghế phụ, bật nhạc, mở cửa sổ, kết nối Bluetooth của điện thoại. Vốn là đàn dương cầm trầm bổng, trong nháy mắt biến thành Heavy Metal Rock, âm nhạc huyên náo như muốn nổ tung, làm cho máu người ta sôi trào, linh hồn ồn ào náo động.
Tê Vọng: “...”
Anh thật không nên để Tê Diệu lên xe.
Hoàng hôn bao phủ lấy con đường, hai hàng rừng cây nhiễm lên vầng sáng màu vỏ quýt, cùng bầu trời màu lam bên cạnh xen lẫn vào nhau. Gió thổi làm tóc dài của Tê Diệu bay tứ tán, hồi lâu cô chưa thể ngồi ở ghế phụ, hưng phấn đến gương mặt ửng đỏ, đôi mắt lóe sáng.
Ánh mắt của Tê Vọng liếc qua nhìn cô một chút, bỗng nhiên nhịp tim đập sai một nhịp.
Anh nghĩ, nếu như bầu trời đêm nay không có ngôi sao nhất định là có nguyên nhân.
Vì hàng tỷ ngôi sao nhất định là rơi vào trong con ngươi của cô, mới có thể làm cho cô giờ phút này lấp lánh như thế,động lòng người như thế.
(Yue: Ai nói anh Vọng lãnh đạm chứ. Thả ra câu này chị Diệu mà nghe thì có mà đổ đứ đừ nha =]])
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...