Đêm khuya ở Lý phủ, không khí tang thương xung quanh giăng đầy vải trắng, đèn lồng treo dày đặt thỉnh thoảng có một cơn gió thổi đến làm những chiếc đèn lồng nhẹ đung đưa, từng bóng in trên tường to tròn lay động làm Lăng Hạ liên tưởng đến những chiếc đầu lâu trong phim kinh dị.
Đám cây ở hậu viện bị cơn gió lùa qua khiến lá rơi xào xạc.
Văng vẳng tiếng dế kêu rỉ rả tạo nên một khung cảnh vô cùng hắc ám.
Vầng trăng khuyết soi qua bóng cây đung đưa trong gió như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt.Lăng Hạ vừa đi vừa ngó xung quanh, cả một ngôi nhà rộng lớn có rất đông người hầu giờ đây vắng lặng như tờ.
Quân của Chung Dực phụ trách canh gác vòng ngoài, còn bên trong gia viên hoàn toàn không một ai.
Đêm ở cổ đại này vô cùng tối, Lăng Hạ tu vi đã đến Ỷ Thiên nên bóng tối nàng có thể nhìn rõ cử động của mấy cành cây từ xa.
Muốn nhìn rõ hơn cảnh vật trong bóng tối những kẻ tu đạo như nàng phải vận linh lực tăng cường cho đôi mắt thì mới có thể thấy rõ hơn nữa.
Tuy nhiên như vậy thì linh lực cũng bị tổn hao một chút, trong trường hợp đến nơi không mấy nguy hiểm tính mạng thì không cần đến.Lý gia thật sự quá rộng lớn rồi, vừa xuống núi chưa ngày nào được nghỉ ngơi nên Lăng Hạ có một chút mệt mỏi.
Chỉ tại chỗ ở của sư phụ quá xa khiến nàng phi hành rất lâu.
Lấy một hình nhân giấy từ không gian giới chỉ Lăng Hạ ném nó lên không trung, miệng niệm truy tung quyết:"Truy tung linh hồn quyết, cấp cấp như luật lệnh, đi!"Sau khi kết thúc khẩu quyết hình nhân giấy được bao trùm bởi ánh sáng vàng nhạt, sau đó tràn đầy sức sống bay thẳng về phía trước, lướt qua từng căn phòng, ra sau một hậu viện.
Lăng Hạ xách váy chạy theo hình nhân giấy, chạy mãi tới nơi hoang tàn âm u, đúng lúc mây đen che phủ bóng trăng nơi này hoàn toàn không có một chút ánh sáng.Hình nhân giấy dừng lại xoay vòng, trước mặt Lăng Hạ là một cô gái đang quỳ bên giếng nước cũ khóc thút thít.
Lăng Hạ vừa nhìn y phục nàng ấy đã đoán được nàng ta chính là Lý tiểu thư.
Nàng ấy cứ cúi đầu ôm miệng giếng mà khóc."Lý tiểu thư…' Lăng Hạ nhẹ giọng gọi nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Hứa Lăng Hạ nhìn thấy linh hồn người chết.
Nhìn cô gái đối diện cứ y như ảo ảnh, vừa mờ ảo vừa mông lung, cứ như chạm nhẹ vào thì cô ấy sẽ tan biến, hư hư thực thực.
Nếu là nàng của trước kia chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp."Cô đừng khóc nữa, ta đến đây là để giúp cô trả thù!" Đúng, là để trả thù cho nàng ấy chứ không phải là để giúp đỡ.
Lăng Hạ sẽ giết chết con yêu quái lăng nhục nữ tử yếu đuối, nếu nàng đánh không lại thì chạy, sau đó chờ tu vi được nâng cao sang năm sẽ quay lại xiên chết nó.
Những thứ dám khinh nhờn, chà đạp, hủy hoại hạnh phúc phụ nữ thì nên chết đi cho xong, phải để cho nó vạn kiếp bất phục.Lý tiểu thư nghe được động tỉnh bèn quay đầu lại, mái tóc đen xoã dài, gương mặt xanh xao, hai mắt nàng đẫm lệ, dưới ánh trăng mông lung khiến dung mạo nàng ấy trông thật thảm thương.
Nàng nhìn Lăng Hạ có thể cảm nhận được một sức mạnh áp lên người nàng.
Nàng chỉ là ma mới nên hoàn toàn không biết đó chính là uy áp của người tu đạo với yêu ma.
Uy áp ấy khiến Lý Tương sợ hãi:"Ngươi là ai? Ngươi đừng qua đây!" Lý Tương bật dậy lùi về sau.Thấy Lý Tương sợ hãi, Lăng Hạ vội xua tay:"Không, không, cô đừng sợ, ta đến đây vì muốn giúp cô.
Ta biết cô bị kẻ xấu hãm hại, ta lại là người tu đạo tình cờ đi qua đây biết chuyện nên muốn giúp cô thôi!"Lý Tương đôi mắt thoáng kinh ngạc, sau đó hai mắt bỗng long lanh tràn đầy hy vọng:"Cô nói thật sao? Cô có thể giúp được ta thật chứ?" Nàng vội tiến về phía Lăng Hạ mấy bước, nhưng sau đó như có sức mạnh vô hình đẩy nàng, khiến nàng sợ hãi tiếp tục lùi ra xa.“Đúng vậy, hôm nay ta tìm đến đây là để giúp cô báo thù! Ta hứa với cô chắc chắn dù như thế nào cũng sẽ thu phục con yêu quái hãm hại cô và các thiếu nữ trong thành.
Cô đừng vương vấn hồng trần nữa, linh hồn cô đã bị yêu quái làm ảnh hưởng vô cùng suy yếu rồi, cô mau xuống âm ti trình diện kẻo không kịp!” Lăng Hạ nhìn linh hồn lúc đậm lúc nhạt của Lý Tương liền biết nàng ấy đã bị yêu quái làm thương tổn.“Nhưng….nhưng tôi không muốn xa phụ mẫu…” Lý Tương sụt sùi.“Lý tiểu thư, cô hiện tại đã chết, cô làm thế nào để ở bên họ? Với tình hình hiện giờ của cô nếu không xuống địa phủ dùng âm khí nuôi dưỡng hồn phách mà ở trên nhân gian thì linh hồn sẽ ngày càng suy yếu, cuối cùng là tan biến” Lăng Hạ lắc đầu, cố gắng giải thích, khuyên nhủ.“Đừng nói là ở bên phụ mẫu cô.
Đến lúc đó ngay cả cơ hội đầu thai cô cũng không còn!” Nàng tiếp lời.“Thật sao? Nhưng làm cách nào tôi mới có thể xuống địa phủ?” Lý Tương sửng sốt.
Dù nàng rất muốn ở lại dương gian nhưng nếu chỉ có thể ở lại ít ngày mà khiến bản thân mình hồn phi phách tán thì không đáng giá để nàng đánh đổi.“Con người thường sau khi chết đi qua bảy ngày cửa âm ti sẽ tự động xuất hiện một lần trước mắt, cô phải lập tức tiến vào không chần chừ, sau mười cái chớp mắt nó sẽ biến mất! Cô phải nhớ kỹ!” Lần đầu tiên Lăng Hạ giúp người trong trường hợp kỳ lạ này nên nàng bỏ ra hết cả tâm tư, tận tình hướng dẫn.
Những lúc như thế này mới biết công sức bỏ ra ngày trước vùi đầu học hỏi văn thư đáng quý làm sao.“Cô nương, cám ơn cô!” Lý Tương quỳ xuống dập đầu với Lăng Hạ.Lăng Hạ nhìn hình ảnh trước mắt không biết xử lý như thế nào, nàng luống cuống.
Quả thật là một cô nương có gia giáo nhưng đồng thời cũng rất cả tin.
Bằng chứng là nàng ấy không chờ gì đã tin nàng vô điều kiện.
Nếu đã như vậy Lăng Hạ còn có thể giúp nàng ấy nhiều hơn.“Lý tiểu thư cô đừng làm như vậy, ta vẫn chưa làm gì được cho cô.
Thế này đi, linh hồn của cô đang suy yếu, ta không thể để cô chờ đến ngày thứ bảy được, ta mở cửa địa ngục giúp cô!”“Tiên nhân, lời cô nói là thật sao? Thế thì tốt quá, kiếp này Lý Tương nợ cô!” Lý Tương dù chỉ là một linh hồn nhưng giờ đây Lăng Hạ có thể nhìn thấy sự vui mừng trong mắt cô ấy.Nàng vẫy tay, trước mặt nàng xuất hiện một hình chữ nhật sáng rực, bên trong là một màu đen có cả khói trắng lượn lờ không thể nhìn rõ cảnh vật.
Đừng nghĩ đây là một điều dễ dàng, chỉ vẫy nhẹ tay nhưng thật ra tốn rất nhiều linh lực, cửa địa ngục không phải muốn mở là mở được, bản thân ít nhất phải có tu vi lên đến Động Huyền.“Lý tiểu thư, cô bước vào đó chính là bước vào địa phủ!” Nhìn cô gái đáng thương trước mắt Lăng Hạ rất xúc động, ý nghĩ trừ gian diệc ác lại hiện rõ trong đầu nàng.“Ân nhân, đa tại ngài...ngài hãy chuyển lời đến phụ mẫu ta rằng...nữ nhi bất hiếu, hẹn kiếp lai sinh sẽ đền đáp ân dưỡng dục!! Còn nữa, hãy nói với Đường lang, kiếp này là ta phụ chàng, chàng đừng chờ cũng đừng đợi mong...nếu có kiếp sau ta nguyện cùng chàng bạc đầu giai lão, chỉ hận trước kia ta đã quá lạnh nhạt với chàng!” Giọng Lý Tương nghẹn ngào.
Dường như không muốn khơi gợi thêm nhiều niềm đau, vừa nói xong Lý Tương như một u hồn lao nhanh vào cửa địa ngục, nhân lúc cửa địa ngục còn chưa khép lại nàng đưa mắt nhìn xung quanh hậu viện một lần cuối cùng, nàng nở một nụ cười chua chát.
Lý Tương quay đầu, cửa địa ngục khép lại sau lưng nàng ấy.Lăng Hạ nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt khiến lòng nàng vô cùng chua xót, thương tiếc cho một mối tình chưa kịp đơm hoa đã vội úa tàn.
Thương tiếc cho số phận của người con gái nơi cổ đại này, có thể chờ trông điều gì khi các nàng ấy chỉ là những cô nương yếu đuối?Trong mắt Lăng Hạ rực sáng, nàng hạ quyết tâm trong vòng một tuần phải bắt cho bằng được tên nghiệt súc đã làm hại không biết bao nhiêu nữ nhân ra trừng trị, đánh cho hắn hồn xiêu phách tán, kêu cha gọi mẹ.…Phủ thành chủSau khi Lăng Hạ chuyển lời Lý Tương đến cho phụ mẫu nàng ấy, đồng thời cũng nhờ phụ mẫu Lý Tương giúp nàng ta chuyển lời đến Đường lang gì đó vì Lăng Hạ cũng chẳng biết hắn ta là ai nàng liền quay về phủ thành chủ của Chung Dực.
Nàng đã hứa với Lý Tương và gia đình nàng ấy sẽ bắt cho bằng được hung thủ nên hiện tại nàng không được phép chậm trễ.
Hiện tại nàng đến tìm Chung Dực để thương lượng đối sách.“Hứa cô nương, mọi chuyện bên Lý gia thế nào rồi?” Vừa nhìn thấy Lăng Hạ đi vào Chưng Dực liền hỏi.“Tạm thời bên đó vẫn ổn, tang sự của Lý tiểu thư đã xong.
Chung thành chủ chúng ta vào trong bàn bạc một chút!” Lăng Hạ lên tiếng bước chân nàng hướng tiền sảnh.“Được, Hứa cô nương cả ngày bôn ba mệt nhọc, vào trong vừa uống trà chúng ta vừa thương lượng!” Chung Dực quay người đi theo Lăng Hạ, nhân tiện đưa mắt ra hiệu cho gia nhân chuẩn bị trà.Lăng Hạ tiến vào tiền sảnh chọn đại một chiếc ghế to rộng có vẻ thoải mái, nàng ngồi xuống, chờ Chung Dực đặt mông xuống ghế nàng vào luôn đề tài cần giải quyết.“Thành chủ, tên yêu quái sát hại nhiều người trong thành rất đam mê chuyện phòng the có phải không? Lại còn vô cùng ham mê những nạn nhân có nhan sắc?”“Đúng vậy, dù là những nạn nhân có gia thế bình thường, con nhà quyền quý hay các nam phong tửu, lầu xanh quán đều là những người có nhan sắc!” Chung Dực gật gù.“Ta nghĩ thế này, hiện tại ta có một cách có thể dụ con yêu quái đó ra..” Lăng Hạ nhếch môi, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chung Dực.Chung Dực chỉ cảm thấy đôi mắt tiểu cô nương đối diện đang nhìn mình vừa xinh đẹp lại tràn đầy mị lực.
Không gian xung quanh hắn như đọng lại dưới ánh mắt của nàng.
Đôi môi hắn khẽ mấp máy:“Cách….cô nương có cách gì?”Gia nhân vừa đến đặt tách trà lên bàn cũng không quên lén nhìn Lăng Hạ.
Nàng đưa tay cầm lấy tách trà đang nghi ngút khói, nhẹ nhàng thổi một hơi...cách một tầng khăn che mặt Chung Dực không thấy gì nhưng hắn vẫn cảm thấy thật có cốt khí.“Chiều nay, phiền thành chủ cho người lan truyền tin biểu muội của ngài từ xa đến thăm thành chủ...đặc biệt phải cho người truyền ra tin tức rằng nàng ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp…”Chung Dực dường như được khai sáng, suy cho cùng hắn là một người nghiêm túc vừa nghe sự tình liên quan đến việc công liền từ trạng thái ngẫn ngơ quay về với thực tại:“Hứa cô nương, cô nương muốn dụ hắn đến đây? Cô muốn giả làm biểu muội của ta?”“Đúng vậy, chỉ chờ hắn đến...với tu vi của hai người chúng ta hắn có mọc cánh cũng khó thoát!” Lăng Hạ vô cùng tự tin với mưu kế của mình, chỉ là một con yêu quái chưa đắc đạo thì tu vi của nàng và Chung Dực cộng lại chắc chắn cao hơn nhiều.
Chỉ cần hắn mắc mưu vác xác đến là đủ.Hai người như đồng đội lâu chung một đường lối cách mạng trên môi nở một nụ cười đắc ý....Chung Dực như kiến bò trên chảo lửa vì đã loan tin hai ngày mà bóng dáng yêu quái vẫn không thấy đâu.
Hai ngày nay hắn liên tục đi qua đi lại trong phòng vô cùng sốt ruột.Lăng Hạ nhìn có vẻ nhàn nhã hơn nhưng trong lòng nàng cũng rối rắm, nàng đã đặt ra thời gian bảy ngày phải bắt cho bằng được tên yêu quái xảo trá, từng ngày trôi qua mà hắn vẫn chưa xuất hiện khiến nàng cũng bất an, chỉ sợ rằng hắn đã đi đến nơi khác gây án.
Tự trấn an bản thân rằng tin đồn chỉ mới tung ra có lẽ là chưa đến tai yêu quái.
Mỗi đêm, kể cả ban ngày nàng đều yên tĩnh, nhẫn nhịn ngồi trong khuê phòng chờ đợi.Cuối cùng không uổng công nàng chờ đợi, đêm thứ ba gã yêu quái đã xuất hiện.
Lúc bấy giờ Lăng Hạ ngồi trong căn phòng tối đen nàng nghe được tiếng chân trước cửa phòng, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra không một tiếng động.
Lăng Hạ biết được nó mở ra nhờ vào sự dao động của không khí.Một nam nhân mặc một bộ trường bào màu đỏ diêm dúa tiến vào phòng, tóc hắn xõa tung như nữ quỷ, bù lại hắn có một gương mặt cũng có thể tạm cho là đẹp.
Nam nhân tiến vào phòng, hắn giật mình khi thấy người trong phòng.Lăng Hạ đang ngồi trên giường, một chân nàng đu đưa dưới giường, chân còn lại đang được cánh tay nàng gác lên, lúc này nàng không hề có một chút gì được gọi là thục nữ.“Đến rồi à, ta chờ ngươi đã ba ngày nay…”Cảm nhận được khí tức trên người của Lăng Hạ, gã yêu quái cau mài, nhăn mặt biết được mình bị hố nên hắn xoay người bỏ chạy.“Chạy, ngươi chạy đi, đừng để ta bắt được ta sẽ vặn gãy chân ngươi!” Lăng Hạ tung người ra cửa đuổi theo gã yêu quái.Tên yêu quái phi thân lên nóc nhà, hóa thành con vật bốn chân lông màu đen không ngừng chạy từ nóc nhà này qua nóc nhà khác.Đời thật không như là mơ, lúc xưa Lăng Hạ nhìn thấy các anh hùng trong phim truyện chạy nhảy trên mái ngói thật là nhanh, thật là ngầu nhưng tới lượt nàng có vẻ hơi chật vật.
Không sao cả từ lúc tới nơi này nàng đã mất rất nhiều cái ‘lần đầu’.
Đây cũng là lần đầu nàng chạy trên nóc nhà người ta.“Giỏi lắm, ta xem ngươi chạy đi đâu!” Mắt thấy yêu quái gần ngay trước mắt chỉ cần nàng giơ tay ra sẽ tóm ngay được, trong lòng Lăng Hạ phấn khích.Xoảng….Chu cha mạ ơi, Lăng Hạ quả là xui xẻo, tình hình hiện tại của nàng rất thảm, xuất đạo không mấy suôn sẻ.
Nàng rất muốn chửi thề, cũng chỉ tại cái nóc nhà thời cổ đại.
Hiện tại nàng nhìn yêu quái chạy xa rồi mất hút trong bóng đêm chỉ biết ôm mặt than trách ông trời.Chân phải của Lăng Hạ thành công thọc lủng mái ngói, chui tọt vào bên trong nhà người ta.
Có lẽ nàng chính là người đầu tiên xuyên không tầm sư học đạo tạo ra được kỳ tích này - nữ tu sĩ đầu tiên dùng chân chọc lủng mái nhà người ta.
Lăng Hạ muốn khóc mà khóc không ra nước mắt.Thừa lúc trời khuya gió mát phải mau rút chân ra, sau đó dùng thuật pháp sửa chữa lại mái ngói như cũ.
Không biết gia chủ có hay biết tình hình trên này không mà dường như phía dưới rất im lặng, nàng đoán chắc cho dù gia chủ có hay biết cũng không dám hó hé, cũng có thể hai vợ chồng chủ nhà đang ôm nhau run bần bật bên dưới.
Thời này ban đêm ai mà dám ra đường chứ, lỡ đòi bồi thường trúng phải yêu quái rồi thành bữa ăn khuya cho nó luôn thì sao.Sửa xong mái ngói Lăng Hạ phủi phủi đôi bàn tay tiếc hận nhìn xung quanh.
Yêu quái đã đến tay mà nàng còn để vuột mất, muốn bắt lấy hắn một lần nữa e rằng rất khó, quan trọng là biết đi đâu để tìm hắn.Một cục bông màu trắng bên kia đường đập vào mắt Lăng Hạ, nàng định thần lại xem kỹ:“Ồ, là một con mèo có đôi mắt xanh lam rất đẹp!” Nàng chưa bao giờ thấy con mèo trắng nào đẹp đến thế.
Không lẽ là tên yêu quái biến thành? Hắn không dại dột đến nỗi đã thoát khỏi tay nàng mà còn quay lại đâu ha?Lăng Hạ phi thân xuống bên đường, muốn tiến lại gần con mèo, đề phòng mèo con bỏ chạy Lăng Hạ vung tay thi triển thuật pháp nhốt nó trong một vòng sáng, thuật pháp này chỉ người thi triển mới có thể tiến vào.
Lăng Hạ chân vừa chạm đất liền cúi người nhìn kỹ.Wow, là một con mèo vô cùng xinh đẹp, hai mắt xanh lam to tròn long lanh, bộ lông màu trắng muốt vô cùng sạch sẽ, xung quanh nó không hề có linh khí, là một con mèo bình thường.
Con mèo đã thành công thu hút sự chú ý của Lăng Hạ, hai mắt nàng sáng rực đủ biết nàng vô cùng yêu thích.“Có ai ở đây không? Ở đây có một chú mèo? Ai là chủ của nó?” Nàng dùng tiếng nói nhỏ như muỗi kêu dò hỏi.Trong bóng đêm không một ai trả lời, hay nói cách khác có ai mà nghe được tiếng nói như muỗi kêu của nàng.
Rõ ràng Lăng Hạ ôm tâm tư muốn đánh cắp chú mèo.“Ngoan nào, ngoan nào, bé yêu theo tỷ đi…” Nàng đưa tay dò xét mèo con, thấy nó không hề phản ứng mà chỉ đưa móng vuốt lên sau đó dùng chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm đệm thịt.“AAAa...dễ thương quá……..”Lăng Hạ nhìn thấy đệm thịt hồng mềm mại của chú mèo liền bất chấp tất cả đưa hai tay bắt lấy nó ôm vào lòng, chú mèo hoàn toàn không có ý định phản khán, Lăng Hạ vuốt đầu nó mấy cái sau đó nhanh chân chạy đi như sợ phía sau chủ nhân chú mèo đang đuổi theo nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...