Thời gian thấm thoát đã mười năm, Lăng Hạ đã trở thành một cô nương xinh đẹp.
Nhớ lại, năm đầu đến núi Minh Nguyệt đều là sư phụ chăm sóc nàng.
Sư phụ cho nàng ăn, nuôi nàng thành một con heo mập mạp.
Hàng ngày Lăng Hạ chỉ việc gánh nước, bổ củi, trồng rau...làm những việc phù hợp với một bé gái sống nơi rừng núi.
Sư phụ nói, những việc đó là để cho thân thể nàng khoẻ mạnh thuận lợi cho việc tu luyện.Năm thứ hai, sư phụ dạy nàng học kinh văn, dạy nàng chữ viết.
Cuộc sống trôi qua êm đềm.Sang năm thứ ba, nàng bắt đầu múa được những đường kiếm cơ bản, cuối mùa thu nàng đã học được thuật ngự kiếm.Dưới sự dạy dỗ và bồi bổ của sư phụ cả người nàng tràn đầy linh khí, béo béo tròn tròn nếu nàng không cẩn thận có thể lăn từ trên núi lăn xuống.Mùa đông năm thứ tư, ý thức được thế giới này là nơi xem trọng pháp lực.
Là nơi yêu ma quỷ quái lộng hành vô pháp vô thiên nên Lăng Hạ không ngừng luyện tập khắc khổ nâng cao tu vi.Ba năm tiếp theo từ một cô bé béo tròn, Lăng Hạ biến thành thiếu nữ vạn người mê.Năm thứ mười, nhìn bộ dáng đen xì sau khi bị sét đánh của mình đối lập với bộ dáng thế ngoại cao nhân của sư phụ.
Lăng Hạ thỏ thẻ."Sư phụ, có phải người nghịch thiên giúp con nâng cao tu vi không?" Lăng Hạ nghĩ mãi, bảy năm trời bước vào con đường tu đạo, tu vi của nàng tăng rất nhanh.
Sư phụ hẳn phải tốn rất nhiều tâm huyết.
Nàng rất nghi ngờ thực lực của bản thân.Tư Không Kích vuốt mũi, hắn chỉ độ cho tiểu đồ nhi 500 năm tu vi.
Dù sau hắn cũng đã quyết định sẽ ngủ vùi 1 ngàn năm còn gì, 500 năm tu vi đó cứ coi như món quà nhỏ hắn tặng cho đồ nhi vậy."Chẳng phải ta cho con ăn một đống tiên dược hay sao? Còn cho con ăn rất nhiều thứ quý hiếm!" Tư Không Kích vuốt râu, đưa tay ngắt lấy một quả nho trên cành cho vào mồm.
Từng quả nho bị ông cắn nát nước nho chảy ra ướt hết cả bộ râu."Ồ, cũng đúng, sư phụ là người thân duy nhất của con.
Con rất yêu thương sư phụ…" Lăng Hạ mang tấm thân sét đánh đen thui lao vào lòng Tư Không Kích.
Mười năm nay lúc đau khổ, xót xa vì nhớ người thân sư phụ đều ở bên cạnh an ủi nàng.
Sư phụ đã thành người thân duy nhất ở nơi này của nàng.Nhớ lúc trước, lúc sư phụ mới nhặt được Lăng Hạ nàng cũng không có được ký ức nguyên chủ thân thể, hoàn toàn không nhớ được mình chui từ đâu ra đành bịa đại một câu chuyện mình mồ côi từ nhỏ, từ khi có ký ức đã lang thang ăn xin khắp nơi.Tư Không Kích co rút khoé môi, đưa tay đẩy Lăng Hạ xoay mấy vòng, giọng nói ghét bỏ:“Xê ra, cả người đen thui như chuột nướng, bẩn chết đi được!”“Sư phụ, người chê con, con sẽ không nấu ăn cho sư phụ nữa!!!” Lăng Hạ bĩu môi, ở hiện đại nàng rất mê nấu ăn nên học được cách nấu rất nhiều món, tới thời này dù sư phụ nàng đã ích cốc nhưng vẫn bị các món ăn của Lăng Hạ mê tới thần hồn điên đảo.“Được rồi, ta sai ta xin lỗi được chưa?” Tư Không Kích lắc đầu tỏ vẻ bó tay, sau đó quay lưng đi.
Với đứa đồ nhi này quả thật hắn rất thích, có đôi khi nàng nói những câu vừa lạ vừa hài hước, sự lý giải của nàng khiến hắn cười không thôi.
Có thể nói từ khi nàng xuất hiện mấy ngàn năm nay của hắn mới thấy được niềm vui.
Thế nên dạy dỗ nàng, thương yêu nàng dường như đã trở thành trách nhiệm thật sự của hắn.…Theo như sư phụ nói thì tu vi của Lăng Hạ có thể bạo tăng trong mười năm qua, một phần nhờ sự bồi dưỡng của sư phụ, một phần do Lăng Hạ siêng năng tu luyện, phần lớn vẫn do linh hồn và cơ thể nàng dễ dàng hấp thu các loại linh khí xung quanh, tốc độ hấp thu so với người thường nhanh gấp trăm lần, có thể nói thể chất của nàng là thể chất vạn năm hiếm gặp.Tuy nhiên theo từng cảnh giới khác nhau thì chuyện đột phá tăng tu vi càng khó.
Một người có thể chất dễ dàng hấp thu các linh khí khiến tu vi tăng nhanh vọt cũng chưa chắc đột phá được tầng tu vi cuối cùng để tiến hành thăng cấp.
Có khi người tu đạo sẽ đứng mãi ở một tầng tu vi nào đó mà không thể đột phá tấn thăng được.Một ngày nọ, trời trong gió mát Tư Không Kích đứng đối diện Lăng Hạ."Đồ nhi ngoan, con rất thông minh và chịu khó, toàn bộ những gì sư phụ biết đều đã truyền dạy cho con rồi.
Năm nay con xuống núi dạo một vòng làm quen nhân gian đi!""Xuống núi? Sư phụ không đi cùng con sao?" Lăng Hạ kinh ngạc."Ta ở nhà chờ con, cho con thời hạn một tháng.
Ta chưa từng nói cho con biết rõ về đại lục này.
Cho con một tháng để tìm hiểu rõ, sau đó về thuật lại cho ta!" Tư Không Kích mỉm cười."Được, ngày mai con sẽ xuống núi.
Sư phụ đừng quên người đã nói nhiệm vụ của chúng ta là cùng nhau bảo vệ hoà bình cho lục giới!" Chỉ cần nghĩ tới việc bản thân có thể cùng sư phụ trừ yêu diệt ma là Lăng Hạ vô cùng hưng phấn."Vào trong thu thập đi, ngày mai còn phải xuống núi! Nhớ gom hết những thứ ta cho con cất kỹ vào thần thức, toàn bộ đều quý hiếm ..là cả gia tài của sư phụ đấy..." Tư Không Kích lưu luyến vuốt tóc Lăng Hạ tỏ vẻ đau lòng vì mất sạch hết đám bảo bối vào tay đồ đệ."Dạ, dạ, con đi ngay đây!" Lăng Hạ hưng phấn chạy nhanh về phòng chuẩn bị thu dọn đồ.
Đối với nàng mà nói thì đây chính là chuyến phiêu lưu mạo hiểm đầu tiên khi đến thế giới này.
Một người vô cùng thích thú phiêu lưu, nàng cũng không quên lý do dẫn đến việc xuyên không của mình là đi thám hiểm.
Nhưng không vì thế mà nàng sinh ra thành kiến với việc phiêu lưu, thám hiểm.
Nó là sở thích đầu tiên trong các sở thích của nàng....Minh Nguyệt sơn là ngọn núi linh khí, địa hình vô cùng phức tạp Lăng Hạ muốn rời khỏi phải dùng thuật thuấn di hoặc ngự kiếm.
Đối với tu vi của nàng hiện tại thì ra khỏi rất dễ dàng.Lăng Hạ chọn ngự kiếm để có thể thu hết phong cảnh vào mắt.
Ra khỏi Minh Nguyệt sơn, nàng chọn nơi có nhiều nhà nhất thả người xuống.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hạ khám phá thời cổ đại này.Người đi đường thấy một cô nương dáng người vô cùng xinh đẹp, trên mặt mang một chiếc khăn lụa che đi một nửa gương mặt, để lộ đôi mắt to tròn long lanh, thiên chân vô tà.
Nàng thu hút mọi ánh nhìn, chiếc váy màu xanh nhạt đung đưa theo mỗi bước chân nhịp nhàng của nàng.
Nàng ngó hết xung quanh, tò mò nhìn mọi thứ.
Mọi người thấy phản ứng của Lăng Hạ, ai cũng đoán được nàng là một người từ nơi khác tới."Lão bá, ngài có thể cho cháu hỏi một vài câu có được không?" Lăng Hạ đứng trước mặt lão thư sinh đang ngồi vẽ tranh.
Nàng đặt một xấp tiền đồng lên mặt bàn.
Tiền đồng nàng có rất nhiều, ở nơi này tu sĩ ngoài việc tu luyện còn tiến hành trao đổi, buôn bán các linh vật, dược vật, đan dược,....thông qua linh thạch và vàng bạc, châu báo."Cô nương muốn hỏi gì?" Nhìn cô nương có bộ dáng xinh đẹp, ông lão không khỏi thêm mấy phần hảo cảm."Là thế này ạ…."…...Cuối cùng sau một ngày dạo chơi, Lăng Hạ đã biết được thế giới này chia làm tám châu.
Mỗi một châu sẽ có một vị tu vi Đại Thần cai quản.
Dưới bát châu, mỗi châu chia làm bốn đại lục lớn, 12 đại lục trung và một số đại lục nhỏ.
Và mỗi cấp độ đều có người cai quản khác nhau, đại lục càng cao thì tu vi càng mạnh.Tu vi cao nhất vẫn là các vị Thần Sáng Thế, nghe đâu có tận 5 vị.
Bốn nam và một nữ tên là Mạc Quân Dạ, Hách Minh, Tư Đằng, Mộ Yên Tử và cao cấp nhất là Túc Ly Thần Lão.Tâm tình của Lăng Hạ bây giờ rất tồi tệ, dù sống ở nơi này đã mười năm nhưng cô chưa bao giờ quên nội dung quyển ngôn tình mà cô đã đọc qua trước khi xuyên không.
Mấy năm qua nhờ có tu vi trí nhớ của cô không ngừng được nâng cấp level.Cô thật xui xẻo, xuyên vào quyển sách chết tiệt tràn đầy tình tiết giật gân - Thượng Cổ Tình Ca.
Chỉ cần nghĩ tới nội dung thôi là đã muốn chui lại vào trong bụng mẹ, thuê đĩa bay quay về hiện đại gấp.Thượng Cổ Tình Ca là một quyển ngôn tình tác giả in lậu bán online.
Nó có rất nhiều tình tiết ngang trái, cũng không kém phần máu chó,...!Nam chính là Mạc Quân Dạ, nữ chính là Diệp Tri Nhi.
Nam chính là Thần Sáng Thế tối cao, nữ chính là thượng tiên của phái Tinh Thần - một trong hai phái lớn nhất Tứ Châu.
Hai người tình cờ gặp nhau, nữ chính năng động, trong sáng làm tan chảy trái tim băng đá vạn năm của nam chính.
Thế là hai người trình diễn tiết mục "ta không ngại nàng trắng, ta không ngại chàng đen" hai người như cafe đen với sữa đặc hoà trộn vào nhau.Nữ chính cho nam chính ngược lên ngược xuống, ngược tơi bời hoa lá.
Ngược từ chốn phàm trần, ngược xuống âm ti, địa ngục rồi ngược lên thiên giới, ngược thẳng thần giới.
Ăn cơm cũng ngược, đi ngủ cũng ngược...Bởi vì...Nữ chính trong lòng có một tình yêu to lớn đối với vị thần tối cao là Túc Ly Thần Lão.
Nàng ta vô tình nhìn thấy bức họa một nam nhân có nhan sắc kinh động đất trời, lỡ ngó nhầm một ánh mắt mà say lết từ phàm trần, say lết qua lục giới...!làm sao nàng ta có thể thoát khỏi mị lực kinh hồn, cái mị lực mà khắp tứ hải bát hoang không ai bì kịp của Túc Ly Thần Lão.
Thế là nữ chính yêu….Lăng Hạ luôn cảm thấy nữ chính đầu óc có bệnh, Túc Ly Lão Thần là vị thần tối cao của đấng tạo hóa ở thế giới này, có nghĩa là hắn đã già lắm rồi, còn già hơn sư phụ đầu tóc bạc phơ của nàng nữa.
Vậy mà nữ chính có thể tương tư rồi ngược nam chính hết lòng yêu mình, ôi tâm tư phụ nữ không lường được.Túc Ly Thần Lão là vị thần vô cùng độc ác và tàn nhẫn.
Nếu không kiêng kị trên người mang chức danh Thần Sáng Thế thì hắn đã đập nữ chính xẹp lép như con tép rồi.
Cuối truyện nữ chính u mê tên đại ma đầu này khiến nam chính xém chết dưới tay hắn.Túc Ly Thần Lão là người có tu vi cao nhất và già nhất trong truyện.
Ra tay vô cùng tàn bạo, nhấn mạnh là hắn ta vô cùng tàn bạo.
Vậy mà tác giả miêu tả hắn lục căn thanh tịnh.
Hắn là một kẻ cuồng đồ nhi, cực kỳ yêu thương đồ nhi của hắn là Ninh Thản.
Đọc đi đọc lại Lăng Hạ vẫn cảm thấy tên Túc Ly Thần Lão này nhất định là yêu thầm đồ nhi của mình.
Nếu không tại sao một người lãnh tình như hắn lại sủng đồ nhi lên trời như thế.
Muốn gió được gió muốn mưa được mưa?Nam chính Mạc Quân Dạ ngự trị phương Bắc.
Hách Minh ngự trị phía Nam.
Mộ Yên Tử cai quản phía Tây, Tư Đằng cai quản hướng Đông.
Túc Ly Lỗ Tổ nằm trên cao im hơi lặng tiếng nhưng thật ra vẫn giám sát bốn vị đàn em của mình, bốn vị Thần Sáng Thế này sinh sau đẻ muộn so với tên đại ma đầu gắn mác Thần Sáng Thế kia.
Vì thế bốn vị thần ấy gọi hắn một tiếng đại ca cũng không lệch đi đâu được.
Đây chính là thần thượng cổ có sức mạnh vô biên, bọn họ chỉ xuất hiện ở trên trời cao cao cao...tóm lại là rất cao.Không gian chia làm bốn cấp bậc.Dưới nhất là Trần giới, cao hơn là Tiên giới, trên nữa là Thần giới và cao nhất là Thượng cổ thần giới nằm ngoài lục giới.
Địa ngục nằm ở một cánh cửa khép kín, muốn thấy cần phải dùng linh lực mở ra.Trần giới bao gồm người, yêu, ma, quỷ, quái,...ai cũng tới được.
Rất rộng và náo nhiệt.Nữ chính Diệp Tri Nhi vốn là thần nữ trên Thần giới, chẳng may làm rơi Cửu Ảnh Lưu Ly châu - một trong 12 Thần khí trấn giữ Thần giới xuống trần gian nên nàng phải hạ phàm đầu thai làm người.
Vất vả tu luyện thành thượng tiên, chủ yếu vẫn là tìm thần khí trở về.
Kể đến chuyện này quả là xui cho nữ chính, 12 món thần khí vốn đã thất lạc hết 7 món, số còn lại được bảo quản vô cùng chặt chẽ.
Vậy mà nàng ấy lại đánh rơi.
Một nữ thần tràn đầy mị hoặc, từ lúc còn ở Thần giới đã khiến bao vị thần ngày nhớ đêm mong.
Nay nàng ta hạ phàm kéo theo sự xáo trộn lục giới.
Các thần tiên không ngừng tìm kiếm nàng, nàng vốn có chân thân khiến các nam nhân song tu sẽ tăng cao tu vi đột biến nên nam nhân thấy nàng như mèo thấy mỡ, như pitpull thấy chihuahua chỉ hận không thể lao vào cắn xé.
Ngày xưa, nàng là Thần có hơn 10 vạn năm tu vi bọn họ khó mà chạm vào.
Còn khi nàng đã hạ phàm, bọn họ tha thiết muốn có.
Dù là xác phàm nhân nhưng rồi tu vi của nàng cũng sẽ thức tỉnh.Chính vì thế nội dung của truyện có vô số nhân vật,...!Các nam nhân lục giới không ngừng tiến lên.
Các nữ nhân vì thế mà sinh lòng đố kỵ, tiên nữ cũng có thể biến thành đọa tiên,...Mỹ nam của nữ chính trải dài khắp lục giới.
Nhưng nữ chính chỉ yêu nam phụ - Túc Ly Lão Tổ.
Mà nàng đến hết truyện cũng không có được người mình yêu.
Cuối cùng vẫn chỉ có thể ở bên cạnh nam chính Mạc Quân Dạ - người đã vì nàng hy sinh nhiều thứ.Lăng Hạ nhớ lại nội dung, không rét mà rung.
Trong thế giới này toàn là cảnh chém giết, mưu hại lẫn nhau.
Chém giết tơi bời, đấu phá nhau long trời lỡ đất nhưng tác giả vẫn ưu tiên cảnh nóng lôi kéo đọc giả nhất.
Chợt nhớ tới sư phụ, Lăng Hạ lại thở dài.Ban đầu còn tưởng là trùng hợp, nhưng xem ra sư phụ của cô chính là sư phụ của trưởng môn phái Tinh Thần - môn phái lớn nhất Lục Châu.
Sư phụ cô là một vị thượng thần, sánh ngang thân phận của nữ chính.Cảnh giới tu vi chia ra rất nhiều cấp độ.Xuất Trần - Siêu Phàm linh lực phát ra màu trắngKinh Thế - Lăng Vân linh lực màu xanh láNgự Không - Nguyên Anh linh lực xanh dươngSổ Phượng - Tiềm Long linh lực màu hồngHoá Thần - Động Huyền linh lực màu vàngỶ Thiên - linh lực màu xanh ngọcPhi Thiên - linh lực màu vàng kimTruyền Thuyết - linh lực màu đỏTiên: bao gồm tán tiên, tiểu tiên, tiên, thượng tiên, đại tiên.Thần: tiểu thần, thần, thượng thần, đại thần.Lăng Hạ hiện đang ở tu vi Ỷ Thiên."Trời ạ, năm nay mình đã 20 tuổi rồi, nếu không nhờ sư phụ thì trong 10 năm mình cũng không thể nào lên tới Ỷ Thiên được!" Phải biết rằng có người dành cả cuộc đời hơn ngàn năm mới có thể tu luyện tới Ỷ Thiên.
Cấp độ càng cao thì càng khó phi thăng đột phá.Điều quan trọng là phải tránh xa các nhân vật trong truyện ra, càng nghĩ Lăng Hạ càng muốn nhanh chóng về gặp sư phụ.
Nếu một mai sư phụ muốn về lại sư môn nàng sẽ tránh mặt thế nào đây? Xui xẻo dây vào nữ chính thì chết tươi mất.
Các nữ phụ bên cạnh nữ chính không ai không có số phận thê thảm, dù là một kẻ qua đường cho dù các nàng mang trong mình độ ác độc cỡ nào, tu vi cao bao nhiêu thì cũng ngủm.
Nàng còn muốn sống để thưởng thức cảnh đẹp cổ đại này.
Có thể bay qua bay lại đã là một kỳ tích, làm sao Lăng Hạ có thể đâm đầu vào chỗ chết đây.
Một ánh sáng xanh vụt đi, thoáng chốc Lăng Hạ đã có mặt trên đỉnh Minh Nguyệt."Sư phụ…" Lăng Hạ muốn xin sư phụ để nàng đi khắp nơi trên trần gian trừ yêu diệt ma tạo phúc cho bá tánh.
Tránh xa nơi nào có sự xuất hiện của nam nữ chính.Trong nhà, trong phòng trống không.
Sư phụ nàng không thấy bóng dáng, chỉ để lại cho Lăng Hạ một lá thư."Tiểu Hạ của ta, sư phụ hiện tại đã đi đến một nơi rất xa.
Ta đã quyết định bế quan một ngàn năm.
Con nhất định phải mang tuyệt học của ta trừ gian diệt ác, một ngàn năm sau khi sư phụ trở về muốn nhìn thấy con vang danh thiên hạ.Đồ đệ ngốc, ta xin lỗi vì đã giấu giếm con.
Ta vốn là một thượng thần, ta thuộc phái Tinh Thần của Lục Châu.
Con là đồ đệ thứ sáu của ta, vì thế con hãy về Tinh Thần.
Ở đó con còn 4 sư huynh và một sư tỷ.
Trách nhiệm của con là bảo vệ Tinh Thần, duy trì trật tự lục giới.
Nhớ kỹ, con là đồ đệ ta mới nhận nên khắp lục giới không một ai biết.
Ta muốn con trà trộn lấy thân phận đệ tử mới nhập môn tiến vào Tinh Thần.
Lục giới ngày nay vì thần khí không thể phân rõ trắng đen.
Tiểu Hạ của ta, trăm sự nhờ con hết! Sư phụ của con đã đi rất xa, xa lắm rồi.
Vì thế con đừng ôm ấp tâm tư đi tìm làm gì, ta ở xa lắm, tóm lại là rất xa, một nơi mà con không biết đâu, khỏi tìm làm gì cho mệt.”Sư phụ của con Tư Không Kích"Sau khi đọc xong dòng cuối cùng, lá thư trên tay Lăng Hạ tan biến theo gió.
Nàng há hốc mồm, nàng còn định dắt theo sư phụ đi khắp thế gian nhưng không ngờ sư phụ lại bỏ nàng mà chạy một mình.
Đã thế còn muốn nàng tới nơi đầm rồng hang hổ.
Tinh Thần có nữ chính tỏa sáng chói chang và đi theo nàng ta có vô số nữ phụ vừa ngoan độc mà lại mạnh mẽ.
Sư phụ muốn nàng sống sao đây? Chỉ sợ chưa vang danh khắp núi thì nàng đã chết mất xác thì lấy gì mà vang danh thiên hạ? Sao sư phụ có thể chứ? Sư phụ….sư phụ… người có nghe thấy tiếng đồ nhi đang khóc…Được rồi,xuyên qua là số mệnh, đã thế thì không cần trốn tránh.Đi một vòng quanh căn nhà gỗ, nơi mình sống suốt 10 năm Lăng Hạ luyến tiếc.
Nơi này thuộc về sư phụ, dù cho có đi bao lâu nàng vẫn có thể quay về.
Tự bảo mình phải mạnh mẽ, Lăng Hạ xoay người nhưng trên khoé mi lệ đã rơi.
Tại sao số nàng lại phải lênh đênh, bấp bênh như thế này cơ chứ.
Sư phụ đã nuôi lớn Lăng Hạ, cứu nàng lúc nàng khó khăn nhất.
Lăng Hạ không thể không nghe theo ý sư phụ, bao nhiêu năm nay ông đã trở thành người thân của nàng rồi.
Kể từ bây giờ con đường mà nàng tự tay vẽ ra nàng đã không đi được nữa.
Lăng Hạ tràn đầy ý chí, có sao đâu chờ tới Tinh Thần rồi nàng lại vẽ ra một con đường mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...