Hứa Lăng Hạ xuyên không, cô chẳng may xuyên vào thế giới có nội dung y hệt quyển ngôn tình mình đã đọc - Thượng Cổ Tình Ca.
Lăng Hạ khóc hết nước mắt, ai đời lại xui khiến cô xuyên vào chỗ nơi nơi chốn chốn đều có yêu quái, đóng cửa đi ngủ thì yêu quái chạy nhảy trên nóc nhà rớt cả ngói lên đầu gia chủ, thức giấc mở cửa ngó lên trời thì thần tiên bay bay như đại hội trình diễn máy bay không người lái.Hứa Lăng Hạ một thiếu nữ hiện đại có tư tưởng nhân sinh phong phú, mang trong mình niềm tin chiến thắng.
Nhân sinh còn gì vui vẻ bằng con đường tu vi, thuận lợi thăng cấp giữ mãi nét thanh xuân trẻ trung xinh đẹp.
Lăng Hạ quyết định tránh xa nam nữ chủ, bước trên con đường tu tiên đầy ắp những điều mới mẻ, mục tiêu thăng cấp thành một vị thượng thần tiêu dao.
Nam chủ tà mị đối nữ chủ:"Tri Nhi đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nàng!" Nam chủ thâm tình ôm lấy nữ chủ, chỉ hận không thể khảm nàng vào tim.Nữ chủ: "Chàng thật tốt với ta…nhưng ta…." Nữ chủ nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ, mông lung.“Suỵt...nàng đừng nói gì nữa hết...ta hiểu...tất cả ta đều hiểu….” Nam chủ đưa ngón tay xinh đẹp lên môi nữ chủ ngăn không cho nàng nói tiếp.Nữ phụ Hứa Lăng hạ cảm thán, ôm lấy tách trà tu một hơi ‘Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái quái gì? Ngắt lời người khác cũng là một cái tội, nàng ta đang định nói cho ngươi biết người nàng yêu không phải là ngươi đấy...đồ mơ mộng hão huyền...tự đi mà chịu cái tội ngắt lời đi…’Nam nhân của Lăng Hạ:"Ngươi dám chạy? Ngươi tưởng rằng ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta hay sao?" Tay trái giữ chặt cổ tay nàng, tay phải bóp cằm nàng.
Dồn Lăng Hạ vô tường.Lăng Hạ:"Đừng mà, đừng mà, ta sai rồi.
Ngài đừng bóp nữa, làm ơn chừa cho ta cái hàm để ta còn nhai cơm… ngài bóp chỗ này có được không?" Kéo bàn tay đang bóp hàm của mình đặt lên bộ ngực to tròn, co dãn."Ngài có thể bóp rồi, ngày cứ bóp tự nhiên!" Lăng Hạ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh vì nước mắt còn đọng lại.Nam nhân trừng mắt nhìn bàn tay của mình, sau đó gương mặt yêu diễm đỏ ửng, giọng nói câu hồn:"Vô sĩ!" Hắn phất tay áo biến mất......Lăng Hạ hai mắt đẫm lệ nhìn Chung Sở:"Sư tỷ, hôm qua xuống núi lịch luyện gặp phải xà yêu muội rất sợ, tới giờ muội vẫn còn ám ảnh, đêm nay muội có thể ngủ với tỷ không?""Không thể!" Cánh cửa trước mặt đóng sầm lại, xém chút nữa đã kẹp luôn cái mũi của Lăng Hạ"Sư tỷ, ta luôn thật lòng với tỷ, tỷ không cảm nhận được sao?" Lăng Hạ gào thét, sư tỷ cứ lạnh nhạt với nàng như vậy thì làm sao nàng kéo được người về phe mình chứ? Nữ chính đã đánh đến nơi rồi...Nữ phụ Hứa Lăng Hạ luôn thông đồng các thể loại nữ phụ từ tuyến lớn đến tuyến nhỏ, thông đồng luôn cả nữ phụ tuyến 18 hòng ngáng chân nữ chính nhưng bên ngoài luôn tỏ vẻ vô tội ‘chúng ta cùng một phe’ với nữ chính.“Tri Nhi tỷ tỷ, Lão tổ tới rồi tỷ mau tiến lên đi…”“Tri Nhi tỷ tỷ, hôm qua Lão tổ khen tỷ thật xinh đẹp...thật đấy...tỷ đừng buồn, tuyệt đối không được bỏ cuộc…”“Không hay rồi Tri Nhi tỷ tỷ, bên ngoài đang có tin đồn Lão tổ và Chân Trân thần nữ đang hẹn hò với nhau….”....Lăng Hạ đi đánh yêu quái“Hứa cô nương, ta vừa nghe động tĩnh đã vội chạy tới phòng nàng nhưng chẳng thấy nàng đâu!”“Đừng nhắc nữa, tên yêu quái đó quá xảo huyệt, ta và hắn giao đấu hắn đánh không lại ta nên dùng thủ đoạn bỉ ổi!” Lăng Hạ cũng không thể nói nàng đuổi theo yêu quái chân giẫm nát ngói nhà dân rồi bị kẹt lại khiến yêu quái chạy mất, nói ra thật là mất mặt.“Thủ đoạn bỉ ổi? Hắn đã làm gì cô nương?” Chung Dực nhìn Lăng Hạ lo lắng hỏi.“Ngươi đừng nhắc nữa, ta chưa thấy tên yêu quái nào trơ trẽn như hắn, quả là gian dâm vô độ, hắn đánh không lại bổn cô nương liền giở trò đồi bại thuần phong mỹ tục...hắn dám ngang nhiên đứng trước mặt ta cởi quần áo...một tiểu cô nương hoàng hoa khuê nữ như ta làm sao có thể đứng nhìn cho được, thế là hắn nhân lúc ta nhắm mắt lại thì chạy mất tiêu!” Lăng Hạ nói một hơi dài, đôi mắt tỏ vẻ khổ sở, bất lực.
Con mèo trong lòng nàng mở to đôi mắt màu lam, liếc nhẹ nàng sau đó ngáp hai cái vùi đầu tiếp tục ngủ.“Thật bỉ ổi!” Chung Dực siết chặt đôi tay, hắn hối hận vì mình đã đến không kịp, nếu không hắn nhất định sẽ tẩn cho tên yêu quái ấy một trận.
Nhìn chú mèo trong lòng Lăng Hạ, Chung Dực liền hỏi:“Hứa cô nương, con mèo này…”“Ài...con mèo này hả? Trên đường về con mèo này không biết chui ra từ đâu mà cứ đi theo ta miết, ta nghĩ có lẽ là mèo hoang, trông nó thật tội nghiệp nên ta liền thu nhận nó!” Lăng Hạ cười hì hì.
Con mèo trong lòng nàng trợn mắt tỏ vẻ vô cùng bất mãn *nữ nhân, là ngươi, chính ngươi ôm mộng với ta, ta đang nằm bên đường thì ngươi tới bắt lấy ta...ngươi quên ư? quên ư?*....Người già nhất lục giới nói với nàng..."Nữ nhân nàng thật tâm cơ, thủ đoạn.."Lăng Hạ giận dữ, ta tâm cơ thủ đoạn lúc nào? Ta chỉ là đòn sóc hai đầu một chút thôi, tất cả vì bảo toàn mạng sống, bảo toàn mạng sống đó ngài biết không hả?Lăng Hạ nén giận, nhếch khóe môi."Đúng vậy, ta còn có một việc muốn làm còn tâm cơ hơn nữa ngài không biết đâu..."Người già nhất lục giới....bỗng dưng thấy lạnh sống lưng......Hết chương sơ lược, các chương tiếp theo sẽ dài từ 3000 chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...