"Ta...!Ta đi trước, ngày mai tới tìm ngươi sau." Nhiếp Lăng Vân liếc nhìn người trong phòng một cái, vừa nói vừa xoay người chuẩn bị đi mất.
Người mình luôn mong đợi trong lòng đã tự đưa tới cửa, Từ Trạch làm sao chịu để y đi, lập tức hô lên: "Đừng đi! Cầu xin ngươi, đừng đi..."
Nhiếp Lăng Vân nghe thấy tiếng hắn gọi, thoáng chốc dừng chân, quay đầu lại chỉ nhìn thấy hắn nửa thân dưới trần trụi, ngồi dưới đất hai chân banh rộng, trên mặt y lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn đi vào phòng, cài cửa lại cẩn thận che đi cảnh xuân sắc bên trong.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Nhiếp Lăng Vân đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống, chẳng biết là y thật sự không biết, hay là biết rồi mà vẫn cố ý hỏi một câu.
"Ta..." Bởi vì đối phương tới gần, Từ Trạch chỉ cảm thấy sự khô nóng trên người và phía sau càng thêm mãnh liệt, hắn cắn môi mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra: "Dư độc của Xuân phong ngọc lộ trong cơ thể ta hình như đang phát tác, ngươi...!Ngươi có thể giúp ta, giúp ta giải độc được không?"
Nói xong, hắn lại sợ bị Nhiếp cựu nữ chính dứt khoát từ chối thì sẽ rất xấu hổ, nên lại bổ sung thêm một câu cứu vãn tình thế: "Nếu như ngươi không đồng ý thì thôi, ta đi xuống dưới núi vào trong trấn tìm nam phong quán [1]..."
Nhiếp Lăng Vân vốn dĩ một mực tỏ ra vẻ thờ ơ lạnh lùng, nhưng khi nghe đến đoạn hắn nói ra ba từ "nam phong quán" liền rốt cuộc không kìm nổi nữa, lôi người đang ngồi trên mặt đất đứng lên, ôm trở về trên giường.
"Hóa ra Giang sư đệ đã có tính toán cả", Nhiếp tiểu sư tỷ chỉ trong một thời gian ngắn đã lột sạch hết quần áo trên người Từ Trạch, đè hắn xuống dưới thân, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: "Nhưng Đoạn Nhạc môn ta lại không gánh được ô danh có đệ tử dâm đãng đến cầu xin tiểu quan [2] thao mình!"
Từ Trạch thầm nghĩ bản thân hắn có cầu xin được làm đệ tử của Đoạn Nhạc môn đâu, nhưng hiện tại bên trong hậu huyệt của hắn đã ngứa ngáy đói khát khó nhịn, liên lục đóng mở chờ một thứ gì đó thô to đâm xuyên vào, giây phút này làm sao còn có thể châm chọc người phía trên, chỉ có thể mở miệng ra van nài: "Là tại ta không biết suy nghĩ, sư huynh ngươi đừng tính toán với ta...!Bây giờ trong người ta thật sự rất khó chịu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau mau giúp ta thư giải thứ dâm độc này."
Hắn vừa nói vừa nâng hạ thân lên, dùng miệng bí động liên tục mấp máy cọ sát lên phần háng dưới bụng Nhiếp Lăng Vân ý đồ câu dẫn, lại kinh ngạc phát hiện ra nơi đó đã ngẩng cao đầu cứng ngắc từ lâu, thậm chí phần vải bên ngoài hình như còn đang hơi ẩm ướt, giống như người trên thân lúc nãy cũng vừa thủ dâm rồi bắn ra luôn trong quần vậy.
Nhưng hiện tại trong đầu Từ Trạch chỉ còn tình dục và dương v*t nam nhân, nào còn thừa chỗ để suy nghĩ kỹ những điều này.
Hắn chỉ dùng huyệt động cách một lớp quần áo ma sát lên gậy th*t của đối phương để quyến rũ mấy lần, cũng là tự dẫn đến lửa thiêu thân, thiêu tới mức đại não hắn vốn đã không tỉnh táo, bây giờ càng chỉ muốn bị người ta hung ác thao làm một trận, cho hắn ăn thật nhiều tinh dịch.
[...]
- --------------------------------------------------------------------
Chương thiếu đoạn sau, sẽ update sau
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...