Trời muốn diệt ta!
Phát hiện ra dâm độc trong người mình lại phát tác, Từ Trạch chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét lớn, hận không thể xuyên về thế giới hiện thực, sửa lại trong tiểu thuyết gốc cho tên dâm tặc kia chết luôn trước khi xuất hiện.
Đáng tiếc bây giờ hắn lâm vào cảnh phía trước cương cứng, phía sau ngứa ngáy, ngoại trừ việc giải quyết dục vọng, đẩy bớt dâm độc ngoài thì không có biện pháp khả thi nào khác.
Từ Trạch ngồi ở bên giường cởi đai quần xuống, đưa hai tay vào lần mò trong quần lót thủ dâm, vuốt ve phân thân đang dựng đứng cao thẳng.
Nhưng hắn bao lấy thịt vật kia tuốt động lên xuống mấy chục lần, sự khó chịu trong người không hề thấy giảm bớt, mà ngược lại càng khiến hậu đình ngứa ngáy phía sau co rút không ngừng, hắn đành phải chia ra một tay thò xuống, đưa mấy ngón tay đâm vào trong huyệt mật.
Hắn cứ một tay xoa nắn dương v*t dưới bụng, một tay đút vào bí động phía sau như thế, tự mình thủ dâm cả hai nơi, nhưng thời gian sắp qua một chén trà [1], hắn mới chỉ qua loa bắn ra được một chút nguyên dương.
Phía trước của hắn đã mềm xuống, nhưng phía sau vẫn chưa được thỏa mãn, càng trở nên trống rỗng.
Cho dù đã đem hai ngón tay đâm vào trong, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ thô, chưa đủ dài, chưa đủ để khiến cái miệng huyệt kia bị nong rộng ra không thể khép lại được, chưa đủ để thọc đến nơi sâu nhất, tê dại nhất...!
Từ Trạch vừa dùng ngón tay ra vào tự chọc ngoáy hậu đình của chính mình, vừa theo bản năng nhìn quanh xung quanh phòng.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy phần chuôi của thanh trường kiếm hắn để trên bàn.
Đó là bội kiếm của Đoạn nhạc môn mà mỗi đệ tử gia nhập môn phái đều được nhận, trên kiếm và vỏ cũng không có nhiều đồ trang trí, phần dưới cùng trên thân kiếm cũng chỉ khắc hai chữ "Đoạn Nhạc" cùng tên chủ nhân.
Mà cái chuôi kiếm dài ba tấc phía sau kia càng được chế tạo đơn giản, chỉ là một đoạn dây da quấn quanh một thanh sắt, nhìn thoáng qua giống như tính khí của nam nhân không có quy đầu.
Tính khí của nam nhân...!
Từ Trạch ngắm nhìn thanh kiếm kia, nuốt một ngụm nước bọt, một giây sau ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt hắn liền trắng bệch, rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt tham lam đang thỏa thích mút mát.
Hắn tự tát chính mình một cái rõ đau, lấy lại chút tỉnh táo bước xuống giường đi đến bên chiếc bàn trong phòng, uống hơn nửa ấm trà đã nguội lạnh từ lâu, nửa ấm còn lại đổ xuống thân dưới vừa ngẩng đầu lên một lần nữa, sau đó đặt ấm trà trở lại trên bàn, quay về giường nằm xuống.
Hắn vừa uống nước trà lạnh vừa dội phần dưới bụng ướt đẫm, quả thật là có thể đẩy lùi sự khô nóng và ngứa ngay ở trong người một thời gian, nhưng chỉ chốc lát sau, loại cảm giác khiến người ta khó chịu lại bùng lên như một ngọn lửa, bừng cháy dữ dội thiêu đốt cơ thể hắn.
Từ Trạch trong giây lát siết chặt ga trải giường dưới thân, gần như vò nát nó, phía dưới cách một chiếc quần ướt nhẹp cũng không biết đã cọ xát lên thành giường bao nhiêu lần.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm bội kiếm mới được nhận trong tay quay về giường ngồi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của môn phái đang nắm ở trong tay một hồi lâu, sau đó mới cởi quần ngoài và quần lót xuống, lại hít sâu một hơi, tay run run đưa phần chuôi thanh kiếm kia đặt ngay tại miệng hậu đình của chính mình, từ từ đâm vào bên trong.
"A...!Ưm..." Chuôi kiếm này bé hơn một chút so với thứ mấy ngày trước Nhiếp Lăng Vân cắm trong cơ thể hắn, nhưng trên cán lại bọc tầng tầng lớp lớp dây da, sau khi tiến vào mật huyệt liền không ngừng mài sát thịt mềm bên trên thành ruột, cọ xát đến mức cả người Từ Trạch đều mềm nhũn, gần như không nắm chắc được thứ đồ sắt trong tay.
Miệng bí động của hắn mở to, thịt mềm bị chuôi kiếm sượt qua đau đớn, nhưng cũng có một cảm giác thoải mái không nói thành lời, mà nơi rất sâu trong mật đạo đã cô quạnh từ lâu, càng mong mỏi bị thứ thô to cứng rắn gì đó dày vò lăng nhục.
Từ Trạch thở hắt ra mấy lần, hai chân banh rộng ra hết cỡ, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, một mạch đâm thẳng vào bên trong.
"Ưm a...!Đau quá...!Hức..." Chuôi kiếm kia có chiều dài bằng từ cổ tay đến đầu ngón tay của một nam nhân, tuy rằng không thô to hùng tráng như thứ mà hậu huyệt hắn đã từng được thưởng thức qua, nhưng đối với bí động chưa bị thao cắm thường xuyên này cũng có thể xem như không nhỏ, cứ đâm vào toàn bộ như vậy, khiến cho Từ Trạch vừa sướng, lại vừa đau.
Tuy nhiên dâm độc trong người hắn không thể để lỡ nhiều thời gian, sau khi mật huyệt có vẻ đã thích ứng được việc bị thứ đồ sắt này xâm nhập đâm thọc, hắn liền tra kiếm vào trong vỏ, nắm lấy chuôi kiếm liên tục rút ra cắm vào hậu đình của chính mình.
Thanh bội kiếm đại diện cho môn phái kia hết lần này đến lần khác không ngừng xỏ xuyên khai phá lỗ động tư mật của chủ nhân mới, xông vào bên trong mài nghiền khiến huyệt thịt dâm đãng trở nên run rẩy.
Người thanh niên vốn nên dùng nó để trừ gian diệt bạo cũng bị nó thao đến mức toàn thân co giật, rên rỉ mê loạn bắn ra trọc dịch màu trắng đục.
Từ Trạch cứ sử dụng chuôi kiếm tự đâm chính mình đạt tới cao trào như vậy, chờ đến khi tinh dịch từ trong dương v*t của hắn từng đợt từng đợt đều bắn hết ra ngoài, cơn n*ng tình trong cơ thể dần dần tạm lắng lại, hắn mới chán ghét rút thanh kiếm cắm ở hậu đình ra bên ngoài, tàn nhẫn ném tới nơi cửa phòng xa giường nhất.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ dùng cái thứ này để tự thủ dâm phía sau, tự thao chính mình tới cao trào.
Cho dù trong lòng biết là do dâm độc phát tác, nhưng thâm tâm hắn vẫn cảm thấy ghê tởm khó chịu chỉ muốn nôn mửa.
Nhưng Từ Trạch còn chưa kịp nằm nhoài ra bên giường ói ra, bên trong hậu huyệt vốn nên yên tĩnh của hắn lại truyền đến từng cơn ngứa ngáy, tựa hồ như đang kêu gào dùng thứ vật nhân tạo kia không đủ để nó thỏa mãn, chỉ có khi bị tính khí chân chính thật thô, thật to, thật dài, thật nóng của nam nhân giã mạnh vào, hung ác luật động, bố thí tinh dịch cho nó ăn, thì dục vọng do dâm dược khơi mào lên mới chịu lắng lại.
Trong nháy mắt Thần Sáng Thế Từ gần như muốn khóc lên.
Đêm đó trong sơn động hắn và Nhiếp Lăng Vân giao hợp, một là vì bảo toàn tính mạng cho nhau, hai là vì hắn tưởng rằng làm xong một lần này thì hai người sẽ mãi mãi không gặp lại nhau nữa.
Nhưng ai ngờ thiên ý trêu người, sau lần đó hắn lại bị dư độc của dâm dược phát tác dày vò, thỉnh thoảng phải cần có người đến thao để cơn n*ng lắng xuống.
Qua một thời gian dài mà cứ như vậy, nói không chừng hắn sẽ thật sự như lời của người mới lên chức "tiểu sư tỷ" nói, biến thành một dâm oa đãng phụ không thể sống thiếu nam nhân.
Từ Trạch vừa nghĩ đến khả năng này liền cảm thấy cả người rét run, tương lai một mảnh tối tăm.
Nếu không phải chuyện đã qua rồi, hắn bây giờ hận không thể tự vẫn cả trăm lần, ngàn lần, để có thể quay trở về cái ngày ở trong sơn động hôm đó...!Nếu có thể quay lại từ đầu; hắn cho dù lương tâm cắn rứt, cũng phải vác nữ chính chuyển giới mang xuống tiểu trấn bên dưới ngọn núi, để y đi gieo vạ cho người khác.
Có điều rất nhanh sau đó hắn liền không cảm thấy lạnh nữa, lửa dục trên người càng ngày càng cháy mãnh liệt, từ chỗ tư mật của hắn lan dọc ra khắp cơ thể, thoáng cái khiến mỗi một tấc gân cốt, mỗi một giọt máu thịt của hắn đều bị thiêu đốt trở thành nô lệ của tình dục.
Hắn không nhịn được nữa, leo từ trên giường xuống, đi đến cửa trước phòng, trong đầu giờ chỉ muốn tùy ý đi tìm một người nào đó cũng được tới đâm mạnh vào hậu đình của hắn, rót cho hắn một bụng đẫm đầy tinh dịch.
Không, không phải người nào cũng được.
Nếu là người nào đó không phải Nhiếp Lăng Vân, hắn kỳ thực cũng không vui chút nào; nhưng nếu là Nhiếp Lăng Vân...!
Cũng không biết có phải nữ chính chuyển giới nhìn thấu được ý nghĩ thật sự của hắn hay không, kể từ ngày hôm đó sau khi nói cho hắn biết tác hại của dư độc Xuân phong ngọc lộ, Nhiếp Lăng Vân liền không chủ động tới tìm hắn nữa, càng không nhắc lại chuyện cưới gả.
Cho dù tình cờ gặp gỡ ở trong môn phái, người này cũng thay đổi, ngày thường nói cười vui vẻ bao nhiêu, bây giờ đối với hắn đều lãnh đạm hời hợt, trên mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Chỉ có hôm nay trong buổi yến tiệc sinh nhật, sau khi Nhiếp chưởng môn thu hắn làm đồ đệ, "Nhiếp tiểu sư tỷ" mới lộ ra một nụ cười đã lâu rồi không thấy, cũng mời rượu hắn giống như những người khác trong môn phái, còn dùng rượu của mình rót cho hắn khi bình rượu trước mặt hắn đã cạn rồi.
Nhất thời trong lòng Từ Trạch do dự, không biết hiện tại hắn đi tìm Nhiếp Lăng Vân, có phải là tự rước lấy nhục hay không.
Mà đúng lúc này, cửa phòng của hắn bị một người nhẹ nhàng gõ lên ba lần, sau đó một giọng nói khàn khàn quen thuộc như tiếng sấm vang lên: "Giang sư đệ, ngươi đã ngủ chưa?"
"Chưa, chưa ngủ!" Từ Trạch đã đứng sẵn ở trước cửa không hề nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa ra.
Đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của người ngoài cửa, hắn mới ý thức được bản thân mình bị tình dục giày vò, thậm chí ngay cả quần lót còn chưa mặc vào đã để mông trần chạy ra mở cửa cho Nhiếp Lăng Vân.
Gương mặt Từ Trạch lập tức đỏ bừng lên, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, lại không chú ý đến thanh trường kiếm lúc nãy bị hắn ném ra cửa, vô tình vấp phải ngã xuống, trong lúc hoảng loạn hắn ngồi bệt trên mặt đất, hai chân banh rộng ra để lộ tất cả.
Giữa hai chân hắn trần trụi phơi bày hậu đình đã bị chuôi kiếm thọc ngoáy vào còn chưa khép hoàn toàn, cùng với phân thân đã bắn hai lần nhưng lại dựng thẳng lên lần nữa.
Tinh dịch màu trắng đục phun ra vương vãi đầy trên bụng dưới và bắp đùi màu đồng cổ của hắn, và trên cả thanh bội kiếm dưới chân.
Nếu như có một người đủ thông minh lại dám dũng cảm liên tưởng, e là có thể từ bộ dạng hiện tại này của Từ Trạch đoán được trước đó hắn đã làm cái gì.
Nhiếp Lăng Vân có đủ thông minh lại dám dũng cảm liên tưởng không, Từ Trạch không biết; nhưng gương mặt Nhiếp cựu nữ chính cũng lập tức đỏ lựng lên, hắn vẫn có thể thấy rõ.
- ----------------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Thời gian một chén trà: Ở trong bản gốc viết tắt, có thể hiểu đầy đủ là thời gian để uống cạn một chén trà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...