Từ sau bữa thịt kho tàu kia, Từ Trạch liền hiểu được cái gì gọi là "Mời thần đến thì dễ, đưa thần đi mới khó".
Nhiếp Linh Vân mũi thính giống như mũi chó, hễ khi hắn vừa chuẩn bị một bữa cơm ngon cho bản thân, vốn dĩ không cần mời ai, thì lúc cơm vừa nấu xong vị Nhiếp cô nương này sẽ luôn thò mặt đến, sau đó cử chỉ tao nhã, động tác nhanh như cắt quét sạch sành sanh tất cả mọi thứ trên bàn.
Nếu Thần Sáng Thế Từ tay chậm một chút, thì chắc chắn còn không thể ăn no.
Sau mấy bữa cơm như vậy, Từ Trạch sợ bản thân cho nữ chính nhỏ tuổi ăn nhiều quá không tốt, lúc nấu cơm bèn cố ý bớt đi một chút.
Kết quả bữa trước hắn vừa làm món cá chua ngọt khẩu phần dành cho hai người (người bình thường) ăn, thì ngay bữa sau khi Nhiếp tiểu sư muội đến ăn (ké) cơm, trong tay nàng liền cầm theo mấy vụn bạc.
"Cũng là do ta không để ý." Nhiếp cô nương nhét bạc vụn cho hắn, hơi ngượng ngùng nói: "Mấy ngày này ăn cơm của ngươi, e là ngươi phải tốn không ít."
...!Nuôi một mình nàng còn hơn cả nuôi ba người, quả thật là tốn không ít.
Nhưng hắn đây là vì tiền mới bớt cơm chắc? Hắn là vì sức khỏe của nàng đấy!!
Cô nương ngươi cứ tiếp tục ăn uống như vậy, không nói đến việc dạ dày sinh bệnh, chỉ riêng việc tăng cân ngươi không sợ ư?!
Nhưng Nhiếp tiểu nữ chính đã thăng chức từ thực khách ăn chầu ăn chực thành thực khách biết trả tiền, Từ Trạch thật không còn cớ nghĩ đến việc hạn chế người ta.
Phàm khi hắn nấu cơm bớt đi một chút, người ta liền nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khiển trách "Ngươi có phải giấu bớt tiền ăn hay không".
Thế là, cứ qua ba tháng như vậy, Từ Trạch không biết nấu cho Nhiếp tiểu sư muội bao nhiêu bữa cơm (xét theo lượng cơm ăn mà nói, thật sự là hắn chuyên môn nấu cho Nhiếp cô nương ăn, tiện đó nấu một chút cho mình thôi), nhưng mối quan quan hệ của hai người trong thời gian đó kì lạ là không hề có một chút tiến triển.
Đương nhiên, loại tiến triển này, không phải là chỉ việc Nhiếp Linh Vân ngày trước từ vừa bắt đầu bữa cơm thì sẽ không nói năng gì mà cắm chỉ đầu ăn ăn ăn, bây giờ đã trở thành vừa nói vừa cười, tám đủ chuyện lý thú hằng ngày, mà là...!
Hắn mỗi ngày đều đánh bài võ thể dục quân đội, đánh đến uy thế hừng hực, Nhiếp cô nương ngươi ngoài những lần đều đặn đến ăn cơm ra, tốt xấu gì cũng đi ngang qua nhìn một cái đi chứ!
Đờ mờ nếu còn tiếp tục như vậy, quyển tiểu thuyết này của Từ - Sáng Thế Thần kiêm tác giả - Trạch cũng sắp biến từ truyện võ hiệp thành truyện mỹ thực mất?!
Boss - nữ chính mãi không xuất hiện ở nơi cần nàng xuất hiện, nam chính cũng chỉ có thể thay đổi chiến lược đổi nơi đánh quyền từ rừng cây nhỏ trở thành cửa phòng bếp.
Thế là, trong lúc đang nấu cơm mới đánh bài quyền một lần, Nhiếp Linh Vân liền quay trở về với phần cốt truyện thân là nữ chính nên diễn, ha ha.
"Ngươi đánh cái quái gì vậy? Lung ta lung tung..." Nhiếp tiểu sư muội nhìn nửa bài quyền của Từ Trạch đang đánh xong, cau mày nói.
Nửa bài thể dục quân đội kết hợp với bài tập thể dục phát trên đài vào thứ bảy...!
"Phục Long Quyền!" Từ Trạch cố hết sức tỏ ra vẻ tự hào, nói: "Ta ngẫu nhiên có được bản bí tịch võ công, hiện tại đã luyện ba năm!"
"Luyện ba năm, luyện thành cái kiểu như bây giờ" Nhiếp tiểu nữ chính cười khúc khích, "Quyển bí tịch kia của ngươi chắc chắn là do đám gian thương tự xưng đại hiệp lừa bán lấy tiền, chuyên lừa bịp những kẻ ngu si như ngươi."
Vừa bắt đầu cốt truyện đã phát triển thuận lợi, Từ Trạch lập tức giả bộ tức giận, nói rằng: "Ngài nói láo! Phiên Ấn đại sư làm sao lại gạt ta được! Có bản lĩnh thì ngài thử so tài với ta!"
"Ta đã nói vậy ngươi vẫn không tin, thế để ta khiến ngươi tin!" Nhiếp tiểu sư muội tự nhiên vui vẻ nghênh chiến giống như trong tiểu thuyết.
Sau đó, chỉ hai ba lần nàng đã đánh cho Từ Trạch nằm sấp xuống.
Excuse me?!!
Thần Sáng Thế Từ chỉ bị Nhiếp Linh Vân nhẹ nhàng giẫm lên phía sau lưng cũng đã không động đậy nổi, bên tai nghe thấy đối phương hỏi "Là ta nói láo hay là tên kia lừa ngươi?", trong đầu liền có một dấu chấm hỏi to đùng.
Vốn nói nam nữ chính giằng co nửa ngày, nữ chính cuối cùng không cẩn thận một bước bị nam chính bắt được cơ mà?!!
Hiện tại nam chính bị nữ chính đánh bại, sau đó tình tiết nữ chính không phục thường xuyên tìm tới khiêu chiến, thuận tiện bị nam chủ học lén công pháp làm sao tiếp tục diễn được?!
Cái quyển tiểu thuyết này thật sự muốn chuyển từ truyện võ hiệp sang truyện mỹ thực sao?
Về sau mưu đồ đen tối của ma giáo, quỷ kế ngụy quân tử người nào chịu trách nhiệm vạch trần?!
Từ Trạch vừa khiếp sợ, vừa theo bản năng trả lời Nhiếp tiểu sư muội đang giẫm lên lưng hắn hỏi lần thứ hai: "Tên kia lừa ta."
Thế là, cái chân đang đè trên lưng hắn rút đi, người cũng được kéo lên.
Nhiếp Linh Vân có hơi đắc ý, cười hì hì nói: "Nhìn ngươi muốn học võ như vậy, người lại ngốc dễ dàng bị kẻ khác lừa gạt, hay là ta cố hết sức dạy ngươi chút công phu quyền cước cơ bản vậy.
Có điều ngươi sau này nấu cơm cho ta, cần phải càng tinh tế hơn một chút."
...!Tuy rằng quá trình sự tình phát triển chệch hướng với nguyên tác, nhưng cuối cùng kết cục vẫn đi trở về quỹ đạo, có lẽ chính là do sức mạnh của cốt truyện.
Từ Trạch vừa suy nghĩ trong lòng, vừa cầu cũng không được gật đầu.
Sau đó hai năm trong chớp mắt cũng trôi qua.
Tuy rằng trong hai năm này tổng thể mà nói không thoát ly khỏi quyển tiểu thuyết gốc, nhưng Thần Sáng Thế Từ luôn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng.
Tỷ như, khi Nhiếp tiểu nữ chính mười lăm tuổi là tuổi cập kê, chuyện lớn như vậy nhưng Nhiếp chưởng môn chỉ tùy tiện nhờ mình sư muội Lý Lam cài cho Nhiếp Linh Vân một cây trâm, cộng thêm mời nhóm đệ tử thân truyền ăn một bữa là xong —— bữa yến hội này vẫn là do Từ Trạch tự tay làm dưới sự yêu cầu của Nhiếp cô nương —— trong tiểu thuyết gốc hắn còn viết chí ít mười chương nội dung, miêu tả Nhiếp chưởng môn mời anh hùng thiên hạ dự tiệc như thế nào.
Lại tỷ như, tuy rằng hiện tại võ công của hắn xem như toàn bộ là chiêu thức quyền cước cơ bản, cũng đáng được người ta xưng tán, nhưng hắn chưa bao giờ thắng nổi Nhiếp tiểu nữ chính, hơn nữa mỗi lần hai người tranh tài, hắn đều bị đối phương nhẹ nhàng ấn ngã xuống đất —— phải biết rằng, theo tiểu thuyết gốc mà nói, cùng với việc nam chính kỳ tài ngút trời học được càng nhiều chiêu thức võ công, Nhiếp Linh Vân chênh lệch với hắn lại càng lớn, bây giờ hắn cảm thấy trái ngược thế nào.
Lại tỷ như, Nhiếp cô nương tuy rằng vẫn một vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như trước, da trắng thịt mềm, mỏng manh tinh tế, nhưng thân hình kia cao lên cũng thật nhanh, hiện tại hình như nàng so với Giang Thành còn cao hơn một chút, càng khỏi nói đến cái sức ăn kia của nàng —— Từ Trạch mỗi lần nhìn thấy thân hình chắc chắn không hề mập lên dưới lớp quần áo của nàng, đều thầm nghĩ lượng lớn đồ ăn hắn hai năm qua đút cho ăn bị cô nương này tiêu hao đi nơi nào rồi.
Lại tỷ như, hiện tại...!
Bất luận đã trải qua bao nhiêu lần, Từ Trạch vẫn không thể nào tiếp nhận được, hắn đang thân thể trần truồng đứng tắm trong thùng gỗ, hoảng hồn nhìn thấy Nhiếp Linh Vân sau khi đá văng khóa chốt trên cửa phòng, nghênh ngang đi vào phòng của hắn.
Sau đó khi đã hoàn hồn lại, hắn vội vàng vơ lấy quần áo ở trên kệ dựng bên cạnh, che lại thân thể của mình.
"Ngài, ngài tại sao lại đến lúc ta đang tắm rửa!" Thần Sáng Thế Từ - vẫn là một xử nam ở thế giới hiện thực lẫn thế giới này (ở thế giới tiểu thuyết trước hắn không nhớ rõ chi tiết, không tính) - cả mặt đỏ bừng khi nhìn thấy Nhiếp tiểu nữ chính, lớn tiếng nói: "Không phải đã bảo lúc ta đã gài chốt cửa thì ngài đừng có vào sao! Mau đi ra!"
"Cái cửa kia của ngươi đẩy một cái liền mở, ta làm gì biết ngươi có đang gài chốt hay không", Nhiếp tiểu sư muội vừa tiếp tục đi về hướng của hắn, vừa nói bằng chất giọng đột nhiên trở nên khàn khàn: "Ta là nữ nhi giang hồ, ngươi õng ẹo như thế làm gì? Đều là...người cả, trên người ngươi có cái gì, ta cũng có cái đó, nhìn ngươi thì làm sao?!"
Trên người ông đây có dương v*t (danh từ), ngươi cũng có dương v*t (thán từ) chắc?!
Nhiếp chưởng môn, ông nói ông là người của giới võ lâm, cũng nên dạy dỗ lại con gái mình một tý đi!
Không thể bởi vì giả thiết võ hiệp, thêm vào giả thiết phỏng theo thời Đường dân phong dũng mãnh, ông cứ để mặc nàng phát triển cuồng dã như vậy!
Việc này mà nói ra ngoài, người chịu thiệt là con gái nữ chính của ông, chứ không phải là nam chính hắn chịu thiệt đâu?!
Nhìn thấy Nhiếp tiểu nữ chính có vẻ thật sự muốn đi tới xem bộ dạng mình ở thùng tắm thế nào, da dẻ màu nâu đồng trên người Từ Trạch đều chuyển sang ửng hồng, hắn lớn tiếng nói: "Ngài đi ra ngoài! Nếu không một tháng này cũng đừng mong ta gọt táo con thỏ cho!"
Đúng vậy, táo gọt vỏ hình con thỏ, chính là thứ đã xuất hiện rất nhiều lần trong phim truyền hình Nhật Bản.
Từ lúc có lần Nhiếp Linh Vân giận dỗi hắn vì ngày nghỉ phép xuống núi không gọi nàng đi cùng, Từ Trạch gọt một đĩa táo con thỏ dỗ dành nàng xong, cô nương kia liền thích cái thứ đồ tinh xảo tốn công sức lại chẳng có công dụng gì ngoài dễ thương này.
Thỉnh thoảng nàng lại muốn Từ Trạch gọt cho nàng ăn, hơn nữa nhất định phải dùng táo đỏ, táo xanh dù có cắt hình thỏ nàng đều không ăn —— Ngươi chỉ là một người sống trong thời cổ đại không có nhiều sản vật, cũng không phải là Miêu đại gia Cửu Thiên Tuế hắn nuông chiều năm năm ở thời hiện đại, tại sao lại kén chọn như vậy!
May thay, lấy táo hình thỏ ra uy hiếp còn có chút tác dụng, Nhiếp tiểu sư muội dường như thở dài tiếc nuối, nói một câu "Hẹp hòi" rồi xoay người đi ra khỏi phòng của hắn, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thần Sáng Thế Từ nhanh chóng cọ sạch phòng tắm sau một buổi sáng sớm vất vả làm lụng luyện công, tiếp đó thay một bộ quần áo khác ra ngoài dội nước tắm rửa, rửa kĩ thùng tắm rồi trả lại chỗ cũ xong, mới bất đắc dĩ nói với Nhiếp tiểu nữ chính đang canh giữ ở cửa phòng hắn: "Niếp cô...!Bà nội ơi, ngài bây giờ lại muốn làm gì nữa?"
"Theo ta nhớ thì ngươi hôm nay được nghỉ phép, theo ta xuống núi đi!" Niếp cô bà nội nói.
"Xuống núi làm cái gì?" Từ Trạch hơi ngờ vực, "Không phải ngày nghỉ phép đầu tháng vừa đi cùng ngài còn gì."
Nhiếp Linh Vân cười: "Ta nghe nói dưới núi vừa mở chi nhánh của Bách Bảo Các, ngươi theo ta lượn một vòng."
Từ Trạch nghe nói như thế, cả người không khỏi chấn động...!Ở chỗ này hai năm, lại có một sự kiện quan trọng trong tiểu thuyết cuối cùng cũng sắp xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...