Từ Trạch ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang ở trong một gian phòng xa lạ, hắn thực sự cảm thấy hoang mang.
Một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc gương đồng, bên cạnh bàn có một chiếc ghế mây, cộng thêm một cái rương lớn nữa cũng làm bằng gỗ, chính là tất cả mọi thứ ở trong căn phòng nhỏ dùng giấy dán lên cửa sổ này.
Hắn sững sờ ngắm xung quanh một lượt, lại cúi đầu nhìn xuống tay chân rõ ràng thuộc về độ tuổi thiếu niên của mình dưới lớp quần dài áo dài, đột nhiên hiểu ra mình đây lại xuyên việt rồi.
Hoá ra hắn không phải chỉ đơn giản là xuyên không, mà còn đang vướng phải loại hình xuyên nhanh đang thịnh hành trong giới tác giả nữ!
Vất vả làm lụng nhiều năm như vậy, trong một đêm liền quay trở về như chưa từng bắt đầu, cảm giác này có ai hiểu được không?!
Ông đây cứ xuyên như thế, người kia phải làm thế nào?
Mà người kia...!Là ai vậy nhỉ?
Từ Trạch càng bàng hoàng hơn phát hiện ra, trí nhớ của hắn hình như không được ổn cho lắm.
Rõ ràng chuyện chắc hẳn chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng hắn lại không thể nhớ rõ.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng, hắn xuyên vào quyển tiểu thuyết đầu tiên do chính mình viết, trở thành nam chính trong đấy, bị một thế lực thần bí nào đó bắt quay ngược thời gian trở về mấy lần, sau đó cùng nữ chính chuyển giới thành đàn ông yêu đương vài năm, cuối cùng thành công ngăn cản được nữ phụ chuyển giới thành đàn ông đạt được mục đích...!
Thế nhưng ngoài những chuyện đó ra, mấy tình tiết nhỏ như sinh hoạt thường ngày, việc hai người sống chung nhà, thậm chí tình cảm của hắn và nữ chính chuyển giới nảy nở như thế nào, hắn đều cảm thấy như đã trải qua quá lâu rồi, căn bản không thể nhớ nổi.
Tất cả những gì mà trong đầu hắn nhớ được bây giờ, chỉ là những chuyện trong cuộc sống hiện thực trước khi hắn xuyên việt, rõ ràng tươi mới đến mức như thể hắn vừa chết vì đột tử xuyên tới đây, chứ không phải đã sống trong một thế giới tiểu thuyết khác sáu, bảy năm trước đó.
...Đù má đây là kỹ thuật khoa học quái quỷ gì vậy?!
Thần Sáng Thế Từ cũng thấy kinh sợ —— có thể khiến thời gian quay ngược trở về thì thôi, Chủ thần hay hệ thống gì đó làm được như vậy cũng không phải không có; nhưng nếu đối phương có thể trực tiếp ảnh hưởng đến trí nhớ của hắn, vậy thì ai cam đoan được, cái gọi là "Thế giới hiện thực" trong đầu hắn có thực sự là thật hay không?!
Đờ mờ nếu như chân tướng của tất cả những việc này là do ông đây bị bệnh tâm thần, mọi chuyện đã qua đều là do bản thân hoang tưởng nghĩ ra thì cmn thú vị quá!
"Thế giới hiện thực" trong ký ức của hắn gần đây cũng có một bộ web drama đang hot nội dung cũng từa tựa như vậy!
Từ Trạch ôm hai cánh tay đang dựng đứng lông tơ, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng quyết định xem như "Thế giới hiện thực" tất cả là sự thật, thì hắn nên làm gì đây.
Xin đừng chờ mong một tên tác giả có không dưới mười bút danh, thích gì làm nấy, nói đào hố là đào, muốn bỏ ngang là bỏ ngang như hắn (nhưng cũng có vài tác phẩm hắn đã viết xong hoàn chỉnh, nếu không sao bút danh chính của hắn hot lên được) có thể rơi vào hoàn cảnh bế tắc.
Châm ngôn của hắn là luôn luôn lạc quan, qua loa đại khái mà sống, xin cảm ơn.
Chỉ là hắn cảm thấy hơi có lỗi với vị do Lâm Tử Huyên chuyển giới kia, hắn (bị ép) tra (*) đến mức thuần thục như vậy, xuất sắc như vậy, đủ để người ta đi khắp các diễn đàn nhỏ lớn bóc phốt hắn —《Mọi người vào đây mà xem, tên tra nam bạn trai của tôi sống cùng tôi hơn sáu năm đột nhiên biến mất, đến cả tên tôi cũng không nhớ được》 — topic này nhất định sẽ lan truyền khắp trên mạng.
Từ Trạch lại thở dài một lượt, cuối cùng đứng dậy bắt đầu thăm dò thế giới mới.
Điều trước tiên hắn xác định được chính là bản thân lần này xuyên tới thế giới cổ đại hoặc thời đại tu chân, không nói đến cách bài trí trong phòng, chỉ cần dựa vào y phục hắn đang mặc —— mặc quần dài nhưng không mặc quần lót, không phải phong cách cổ đại thì chỉ có thể là biến thái.
Sau đó hắn mò được dưới gối của mình một tấm lệnh bài làm bằng đồng có khắc hai chữ "Đoạn Nhạc".
Từ Trạch cảm thấy cái tên này rất quen tai, nhưng suy nghĩ mãi cũng không nhớ ra được chuyện gì liên quan, đành phải cất lệnh bài đi tiếp tục thám thính trong gian nhà.
Căn phòng trang trí đơn giản này không có nhiều đồ đạc, hắn nhanh chóng lật tìm một lượt, cuối cùng mò được trong chiếc rương đựng quần áo làm bằng vải thô một túi nhỏ đựng bạc vụn lẫn tiền đồng, và một cuốn bí tịch võ công giấu ở dưới cùng đáy rương.
Từ Trạch cẩn thận ngắm nghía một chút, cảm thấy nói quyển sách có chất liệu giấy như da trâu này là bí tịch võ công thì hơi khoa trương, giở ra chỉ có hai hình người to bằng lòng bàn tay vẽ đơn giản, viết một vài khẩu quyết gì đó.
Nếu như nói những phương thức quyền pháp được vẽ trên này là "Phục Long Quyền", e là mấy bài võ bắt buộc phải học trong khóa huấn luyện quân sự của nước Trung Quốc chắc phải đổi tên thành "Trấn Ma" mất.
Thần Sáng Thế Từ đang âm thầm chế giễu người khai sáng ra loại quyền pháp này cũng bốc phét quá rồi, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, không khỏi giật mình hét to một câu "Trời ơi đù má!".
"Phục Long Quyền" chiêu thức thô bỉ nhưng lại được đặt tên hết sức mỹ miều, lệnh bài khắc hai chữ "Đoạn Nhạc"...!Hắn đã đoán được bản thân đang nơi nào, xuyên thành ai rồi.
Nhưng hắn ước gì mình đoán sai.
Bởi vì...!Dựa vào độ tuổi khối thân thể hiện tại của hắn để suy đoán thời gian, Đoạn Nhạc môn mà hắn đang ở này khoảng chừng ba năm sau sẽ bị diệt môn.
Toàn bộ môn phái khoảng mấy chục người đều bị giết, chỉ có duy nhất một tiểu sư muội may mắn sống sót.
Còn về phần nam chính —— đúng, cái người bị hắn xuyên vào này chính là nam chính —— thì một năm trước khi thảm án diệt môn diễn ra đã bị đuổi đi rồi, à không, là được mời xuống núi rồi.
Từ Trạch hít sâu một hơi, trong đầu dần dần tái hiện lại toàn bộ câu chuyện hắn xuyên vào lần này...!
Cuốn tiểu thuyết võ hiệp này tuy không giống như cuốn tiểu thuyết trước đó là tác phẩm đầu tay của hắn, nhưng cũng có thể xem như là một trong những tác phẩm thời đầu ---- -- -- Vừa nhìn đề tài liền biết chắc chắn đây là bộ truyện hắn viết vào những năm còn non tay, về sau tiểu thuyết võ hiệp chìm dần, các cây viết trên mạng bắt đầu thịnh hành viết truyện huyền huyễn và tu chân.
(**)
Hắn lúc đó rất thích 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》của Kim Dung, cho nên thiết lập nhân vật của nữ chính trong bộ tiểu thuyết này có chút tham khảo tiểu sư muội Nhạc Linh San trong《Tiếu Ngạo Giang Hồ》[1].
Cả hai đều là hòn ngọc quý trong tay của chưởng môn môn phái, đều là tiểu sư muội được tất cả mọi người trong môn phái nuông chiều, đều là kiểu võ công thì bỏ bê nhưng hồn nhiên ngây thơ luôn ra tay giúp đỡ người khác.
Điểm không giống là, người thành đôi với tiểu sư muội này chính là nam chính, chứ không phải là vị đại sư huynh thanh mai trúc mã cùng môn phái, cũng không phải là người thiếu niên vì thù hận mà nhầm đường lạc lối —— lỡ như tham khảo nhiều quá bị quy thành đạo văn thì sao —— mà là nhân vật truyền kỳ từ một gã sai vặt dần dần trưởng thành thành đại hiệp một thời.
Nam chính tên Giang Thành này tuổi thơ mồ côi cha mẹ, lại bị trưởng bối trong tộc tham lam vô sỉ chiếm đoạt hết tài sản phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Vào năm tám, chín tuổi được một bác gái chuyên nhóm lửa ở phòng bếp của Đoạn Nhạc môn nhặt được thu dưỡng, từ đó lớn lên trong môn phái, làm mấy việc nặng cho phòng bếp như bổ củi gánh nước, quét rác trên đường đi của môn phái.
Nếu như cốt truyện không có trắc trở gì, Giang Thành phỏng chừng sẽ ở Đoạn Nhạc môn ngoan ngoãn làm đầy tớ cho đến lúc già, thế nhưng hắn rốt cuộc vẫn là nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp đi đến đâu thì có người chết đến đó.
Vậy nên vào năm hắn mười hai tuổi, bác gái đã nuôi dưỡng hắn lúc xuống núi mua đồ bị cuốn vào tranh đấu của môn phái khác mà chết thảm.
Tuy rằng Đoạn Nhạc môn về sau có vì bà chủ trì công đạo báo thù, nhưng từ đó Giang Thành vẫn lập chí muốn làm một người hiệp khách võ lâm trừ gian diệt bạo cho dân.
Ở trong giới võ lâm trộm cắp là điều tối kỵ nhất, cho dù Giang Thành đã làm đầy tớ sinh sống ở Đoạn Nhạc môn mấy năm, nhưng hắn không bái sư, đương nhiên ngày thường người khác trong Đoạn Nhạc môn tập luyện hay các chiêu thức của môn phái hắn không được xem, càng không được học.
Tên Giang Thành này tính cách thế mà rất thành thật, nếu theo quy tắc của giang hồ đã không được học, thì hắn cũng không học trộm.
Thay vào đó, hắn tiêu hết tất cả số tiền tiết kiệm được lúc đó đưa cho một tên hòa thượng sống tha phương ở dưới chân núi, mua cuốn bí kíp "Phục Long Quyền" còn không mạnh bằng bài võ đuổi muỗi trong khóa huấn luyện quân đội.
Không cần nói cũng tưởng tượng được hiệu quả của việc tu luyện "bí tịch võ công" mua bằng " rất nhiều tiền" này, vậy nên Giang Thành từ năm mười hai tuổi đến năm mười lăm tuổi luôn luôn đều đặn "tập võ", ngoại trừ thân thể cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn ra, so với người bình thường cũng chẳng mạnh hơn là bao.
Cũng may ông trời không tuyệt con đường của nam chính, vào một ngày nào đó năm Giang Thành mười lăm tuổi, tiểu sư muội của Đoạn Nhạc môn, cũng chính là nữ chính, vô tình đi ngang qua đúng lúc thấy nhân vật chính đang lén lút tập luyện "Phục Long Quyền".
Cô nhóc nhỏ hơn nam chính một tuổi này đã quen được người khác nuông chiều, tính tình ngây thơ lãng mạn lại không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn thấy bộ chiêu thức quyền pháp thô bỉ này của hắn tất nhiên càng thêm cười nhạo.
Nam chính đang tuổi trẻ dễ kích động, lại luôn tưởng rằng bản thân đã có được bí tịch tuyệt thế, bị chế giễu thì nổi giận, liền không quan tâm đến trật tự tôn ti muốn cùng nữ chính tỷ thí một phen, nữ chính tất nhiên vui vẻ nghênh chiến.
Tiểu sư muội tuy là đệ tử chính thống của Đoạn Nhạc môn, nhưng thân là con gái duy nhất của chưởng môn, sau khi mẹ mất sớm lại được phụ thân sủng ái nuông chiều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nên mặc dù kiến thức rộng rãi, khẩu quyết kiếm pháp cũng nhớ được không ít, nhưng không chịu chăm chỉ tập luyện.
Cho nên khi thật sự tỉ thí, nàng rõ ràng để cho nam chính chiếm thế thượng phong.
Nữ chính trong lòng không phục, từ đó quyết tâm luyện công, đồng thời cách một khoảng thời gian lại lập tức đến tìm nam chính luận bàn, muốn lấy lại mặt mũi.
Có điều Giang Thành thân là một kẻ có sức mạnh và ánh hào quang của nam chính, đương nhiên phải có cốt cách luyện võ kỳ tài đáng kinh ngạc.
Hắn nhờ mỗi lần đến luận bàn của nữ chính, lại có thể dần dần lĩnh ngộ được công pháp và chiêu thức công pháp của Đoạn Nhạc môn, đợi đến hai năm sau thì bất ngờ không hề thua kém gì so với đệ tử bình thường trong môn phái.
Sau đó có một ngày, lúc nam chính đúng hẹn đi tìm nữ chính thì phát hiện ra nàng bị hái hoa tặc [2] bắt vào một sơn động sâu trong ngọn núi phía sau môn phái.
Đợi đến khi hắn đuổi được tặc nhân kia đi, mới nhận ra nữ chính đã bị hạ thuốc xuân dược, nếu như không giao hợp ngay lập tức thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm —— đừng hỏi vì sao nam chính chỉ là gã sai vặt trong một môn phái lại có hiểu biết về loại thuốc cao cấp thần bí như vậy, đó là yếu tố cần thiết của cốt truyện, cám ơn —— thế là hai người liền ở trong sơn động đó làm tình mây mưa một phen.
Cho đến ngày hôm sau, khi chưởng môn Đoạn Nhạc môn tìm tới sơn động, mặc dù ông cảm kích nam chính cứu con gái mình từ trong tay hái hoa tặc, mặc dù biết hai người bọn họ làm chuyện đó cũng là vì giữ mạng, nhưng dù sao ông vẫn không nguyện ý gả bảo bối thiên kim mình luôn yêu thương hết mực cho một gã sai vặt trong môn phái.
Vậy nên chưởng môn liền viết cho nam chính một phong thư, giới thiệu hắn đến chỗ một người bạn tốt của ông để luyện võ, cũng ước định rằng nếu như ba năm sau hắn có được thành tựu, nữ chính lại vân anh [3] chưa gả, thì sẽ cho hắn cưới con gái mình.
Thế là nam chính liền đi tới một địa bàn mới, làm đệ tử trong một môn phái khác, đồng thời tiến bộ thần tốc, trong môn phái mới nhảy vọt từ đánh boss nhỏ, thu tiểu đệ, đến dần dần trưởng thành.
Vốn dĩ nam chính ước hẹn với cha của nữ chính ba năm, ai mà biết được, người tính không bằng trời tính, lúc này có mới hơn một năm, Đoạn Nhạc môn liền bị diệt môn, chỉ nữ chính khi đó lén đi xuống núi may mắn sống sót.
Nữ chính lúc này biến thành nữ cô nhi không nơi nương tựa, lại có kẻ thù không rõ danh tính núp trong bóng tối, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng liền đến nhờ vả nam chính giúp đỡ.
Nam chính từ sau đêm hôm đó cũng đã xem nữ chính gần như thành vợ của mình, cho nên hai người nhanh chóng hợp tác với nhau, vừa cùng nhau tu luyện thăng cấp, vừa truy tìm chân tướng của thảm án Đoạn Nhạc môn, vừa gây ra cho giang hồ muôn vàn sóng gió, vừa khuếch trương danh tiếng vang xa...!
Cuối cùng, hai người đã thành đôi phu thê này tất nhiên cùng nhau phá vỡ mưu đồ bí mật của nhân vật phản diện, phơi bày rõ ràng chân tướng khắp thiên hạ, cuối cùng dắt tay nhau thoái ẩn giang hồ, lưu lại một đoạn truyền thuyết về phu thê tình thâm trong giới võ lâm...!
Thần Sáng Thế Từ yên lặng hồi tưởng lại đại khái toàn bộ câu chuyện, trong lòng lập tức có một vấn đề muốn hỏi...!Tiểu sư muội, nàng hiện tại, vẫn là nữ sao?
- -----------------------------------------------------
Chú thích
(*) Tra nam: Chỉ những chàng trai không coi trọng tình cảm và chỉ thích đùa giỡn với tình cảm của người khác.
(**) Thể loại huyền huyễn và tu chân có thể đọc thêm ở.
[1] Nhạc Linh San: là một nhân vật trong tác phẩm "Tiếu Ngạo Giang Hồ" của Kim Dung, con gái của Nhạc Bất Quần (chưởng môn phái Hoa Sơn) và Ninh Trung Tắc, sau này là vợ của Lâm Bình Chi.
Nhạc Linh San là nhân vật tiêu biểu cho một người phụ nữ bất hạnh cùng cực, bị chính cha ruột của mình dùng làm mồi nhử trong âm mưu tranh đoạt Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm, còn chồng nàng lại xem nàng như tấm kim bài hộ thân, uy hiếp ngược trở lại Nhạc Bất Quần, sau đó bị chính chồng nàng giết hại để lấy lòng Tả Lãnh Thiền.
[2] Hái hoa tặc: Ý chỉ những kẻ chuyên bắt cóc, hãm hiếp phụ nữ.
[3] Vân anh: Từ để chỉ những cô gái chưa chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...