Lúc bị trợ lý đánh thức, chiếc xe đã đậu bên ngoài một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở trung tâm thành phố A.
Tạ Liên Thành nhắm mắt nghỉ ngơi hai phút, tinh thần chấn định đẩy cửa xuống xe.
Nhân viên gác cửa câu lạc bộ mở cửa thay anh ta, nhân viên phục vụ nhận ra anh ta, vội vàng niềm nở dẫn anh ta lên lầu 3.
“Anh Tạ, mời.
” nhân viên phục vụ mở cửa ra, rồi đứng ngoài đó, không có đi vào.
Tạ Liên Thành vừa vào cửa, người đàn ông đang dựa người ngồi trên sô pha nhìn về phía anh ta.
Đối phương mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi hơi rộng mở.
Thần thái lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm.
Lúc nhìn về phía Tạ Liên Thành, vẻ u ám trên khuôn mặt hiện lên không che giấu chút nào.
Đây là Lạc Phỉ.
Mới tiếp nhận tập đoàn Lạc thị được một năm rưỡi, tổng tài được tín nhiệm của tập đoàn Lạc thị.
Tuổi trẻ, tuấn mỹ, thần bí, mà vô tình.
Tạ Liên Thành ngồi xuống một chiếc ghế sô pha đơn khác.
Thực ra gốc rễ Tạ gia ở đây, thực sự nếu muốn cứng đối cứng anh ta cũng không sợ Lạc Phỉ kia.
Chỉ là trên thương trường hai nhà vốn dĩ cũng không có xung đột gì, không cần phải cạnh tranh đến mức ngươi chết ta sống.
“Lạc tổng.
” Tạ Liên Thành hẹn người ta, nên chủ động mở miệng: “Xin chào.
”Anh ta không phải không chú ý đến, lúc anh ta vào cửa, trên tay Lạc Phỉ cầm di động, ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình.
Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của anh ta, giống như có chút không nỡ chuyển ánh mắt đi.
“Có việc?” Lạc Phỉ hoàn toàn không có ý định khách khí gì với anh ta, dứt khoát hỏi.
“Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với Lạc tổng, chuyện của Tạ gia và Lạc thị.
” Tạ Liên Thành cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta nghĩ đột nhiên đối phương làm như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.
Chỉ cần tìm được nguyên nhân, vấn đề sẽ được giải quyết tốt.
Lạc Phỉ đồng ý gặp mặt anh ta, đã có hy vọng đàm phán rồi.
Tạ Liên Thành tuy là không sợ khai chiến toàn diện với Lạc thị.
Nhưng tạm thời anh ta không muốn để tâm đến những chuyện này.
Đối với anh ta mà nói, giờ có chuyện quan trọng cần được giải quyết trước hơn.
“Hả?” Lạc Phỉ nhướng mày, ánh mắt hiểu rõ, “Nói chuyện gì?”“Thật ra Tạ gia và Lạc thị cũng không nhất định phải đi đến bước này.
”Anh ta mới nói câu đầu tiên, nhưng Lạc Phỉ đã cắt ngang: "Đó là ý của anh.
"“Anh?” Tạ Liên Thành bị chặn họng đến mức hơi khó chịu.
Anh ta đã được giáo dục bởi văn hóa giới thượng lưu từ khi còn là một đứa trẻ, hành động của anh ta thực sự là một quý ông.
Hơn nữa Tạ gia giàu có, những người bình thường qua lại, cho dù là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh, cũng đa phần giống như anh ta, không đến mức bất đắc dĩ cho dù là cạnh tranh đến người sống ta chết, cũng sẽ không xé rách mặt.
Lại càng sẽ không nói ra những câu mà Tạ Liên Thành cho là không lễ phép trong lần gặp mặt đầu tiên.
Tạ Liên Thành thở sâu, cố gắng đè xuống lửa giận đang quay cuồng trong người.
“Tôi có thể hỏi, vì sao Lạc tổng làm như vậy không?” Anh ta hỏi.
Bây giờ đối phó với Tạ gia, Lạc Phỉ cũng vậy, Tạ gia cũng thế, chắc chắn không phải là một lựa chọn thông minh.
Tuy rằng hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ đoạt được Lạc thị, bên ngoài thì có vẻ đã quét sạch những thế lực phản đối hắn của Lạc gia và Lạc thị.
Nhưng dù sao Lạc Phỉ cũng còn trẻ tuổi, thời gian tiếp nhận Lạc thị thật sự quá ngắn.
Huống chi……Không có ai hiểu biết hơn so với Tạ Liên Thành, đấu đá trong một gia tộc khổng lồ, rối rắm phức tạp đến mức độ nào.
Anh ta không tin, Lạc Phỉ thực sự có thể khống chế hoàn toàn đám lão gia tử của Lạc gia kia.
Anh ta cũng không tin, bây giờ trên dưới Lạc thị trên dưới một lòng, không có ai chống lại hắn.
Cái Lạc Phỉ nên làm, là giấu tài, chờ đến khi hắn đã củng cố xong quyền thế địa vị của mình, rồi mới ra tay với bên ngoài.
Không phải trong thời điểm này, đấu tranh với quái vật khổng lồ như Tạ gia.
Tạ Liên Thành cảm thấy mình phân tích không sai sót gì.
Anh ta thậm chí còn rầu thúi ruột thay cho Lạc Phỉ.
Anh ta ương ngạnh nhìn về phía Lạc Phỉ, nhìn đôi mắt u ám kia dường như khiến người ta không bao giờ có thể nhìn thấu.
Tạ Liên Thành nghe không ít chuyện về việc Lạc Phỉ đoạt quyền, cũng biết người trước mắt nhìn qua có vẻ tuấn mỹ vô song này thực ra trong xương cốt cất giấu vẻ máu lạnh cùng quyết tuyệt.
“Vì sao à?” Lạc Phỉ không để ý chút nào, nhắc lại vấn đề của Tạ Liên Thành.
“Đúng vậy.
” Tạ Liên Thành nhìn vào đôi mắt của đối phương.
“Tạ Liên Thành.
” Lạc Phỉ đứng lên, đến “Tạ tổng” hắn cũng không gọi, không nể mặt chút nào nhìn từ trên cao xuống: “Nghe nói gần đây anh rất nhàn.
”“Hả?” Tạ Liên Thành không hiểu ý tứ của hắn.
“Cho nên tìm chút chuyện cho anh làm thôi.
” Khóe môi Lạc Phỉ nhếch lên: “Đây là nguyên nhân.
”Hân nói xong, không có ý định ở lại.
Cứ như thế đi ra phía cửa.
“Anh?” Mày Tạ Liên Thành nhăn tít lại.
Giáo dưỡng của anh ta có tốt, lúc này cũng tức điên lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...