Ở thế giới này cô là trẻ mồ côi, quan hệ rất lạnh nhạt, rất ít liên lạc với họ hàng.
Sau khi thi đậu đại học thì nghỉ đông với nghỉ hè đều ở lại trường học.
Cũng không biết có phải vì lý do này hay không, cho nên hệ thống mới chọn cô làm cu li cho nó.
Trước ngày nghỉ Quốc Khánh một ngày, đúng lúc là thứ ba.
Khoa học máy tính cơ bản chỉ có ba tiết, Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt trực tiếp mang hành lý đến phòng học luôn.
Các cô chuẩn bị tan học thì về nhà luôn.
Vào thời điểm này, lên lớp lại là một môn bắt buộc không phải chuyên ngành.
Lại thêm người đứng lớp là Tạ Liên Thành, mấy sinh viên mới đè lại ý nghĩ ngo ngoe rục rịch trong người, chuyên tâm nghe anh giảng bài trên lớp.
Sau khi hết ba tiết, bình thường sẽ có một đống sinh viên vay quanh Tạ Liên Thành hỏi vấn đề này kia.
Nhưng dưới sức hấp dẫn của ngày nghỉ, người hôm nay ít đi nhiều.
Rất nhanh Tạ Liên Thành đã tiễn hai học sinh kia đi, bước nhanh về phía Tần Tịch.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau buổi độc tấu đàn hạc của Tô Nhiễm, anh ta chủ động đi tìm Tần Tịch.
Chuông hết tiết vang lên, Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt đã chuồn đi mất dạng.
“Tần Tịch.
” Thấy Tần Tịch đang thu dọn sách vở bỏ vào cặp, Tạ Liên Thành hơi hơi khom lưng, “Quốc Khánh có đi đâu chơi không?”Ngữ khí của anh ta rất nhẹ nhàng, nhìn qua giống như thầy giáo đang quan tâm tới sinh viên, nhìn rất tự nhiên.
Tần Tịch cầm cặp sách đứng dậy: “Phòng thí nghiệm ạ.
”Cô nói rất tự nhiên: “Đàn anh Ngô bảo, phòng thí nghiệm với mấy động vật và thiết bị thí nghiệm không có ngày nghỉ, bọn em cũng không có!”Lại là đàn anh Ngô?!Tạ Liên Thành lẳng lặng khẽ nhíu mày.
Khoảng thời gian này anh ta vì chuyện của công ty mà bận đến đầu bù tóc rối, không thể nào dứt ra được.
Cái tên Lạc Phỉ kia cũng không biết là làm sao.
Rõ ràng lúc trước còn qua lại với anh với Tạ gia, cũng có làm ăn buôn bán qua lại, xem như hợp tác cũng vui vẻ đi.
Cho dù có muốn lật mặt, công ty hai nhà đấu tới mức một mất một còn, thì cũng phải là chuyện rất lâu sau này mới phải.
Chỉ là bây giờ, tập đoàn Lạc thị lại bắt đầu công kích công ty anh ta.
Tuy rằng anh ta được người ta xưng tụng là nhân tài mới nổi trong giới khoa học kỹ thuật, nhưng mà gốc rễ không có vững chắc.
Không có Tạ gia làm chỗ dựa, thực sự muốn đấu với tập đoàn Lạc thị, đúng là lấy trứng chọi đá vậy.
Cho nên không có cách nào khác, Tạ Liên Thành chỉ có thể nhờ người nhà giúp đỡ.
Đây được xem như hành động thỏa hiệp của anh ta, mang đến cho anh ta không ít vấn đề rắc rối.
Chẳng qua còn may, mọi chuyện tạm kết thúc.
“Không định đi đâu chơi vài ngày à?” Tạ Liên Thành thôi không nghĩ nữa, nhìn Tần Tịch mỉm cười nói: “Quanh thành phố A cũng có không ít danh lam thắng cảnh.
”Anh ta nói, rút ra một tấm danh thiếp để lên bàn: “Đây là khách sạn nghỉ dưỡng của bạn tôi, ở ngoại ô thành phố A, phong cảnh cũng được lắm, đồ ăn cũng rất nhiều.
Bọn họ có chương trình kỷ niệm trong mười ngày, miễn phí rất nhiều đồ ăn, cũng có nhiều quà tặng.
”Anh ta khẽ mỉm cười nhìn Tần Tịch, lại liếc Kiều Sơ Hạ: “Trước đó tôi quên mất chuyện này, lúc nhìn thấy nó cũng sắp hết hạn rồi.
Tôi không có thời gian đi, hết hạn cũng lãng phí em đi chơi với bạn học đi.
”Ánh mắt Tần Tịch nhìn qua tấm danh thiếp kia.
Danh thiếp được làm thủ công rất tinh xảo, in một cái tên nghe nhiều nên biết trên đó.
Đó là khách sạn nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở ngoại ô thành phố A, cũng là khách sạn xa hoa nhất.
Kiều Sơ Hạ nhìn thấy thì hơi kinh ngạc, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Liên Thành.
Tần Tịch cầm lấy cặp sách đứng lên: “Thầy nên đưa cho người khác đi ạ, em thật sự chỉ muốn đi phòng thí nghiệm, không có thời gian đi, cảm ơn thầy!”Nói rồi cô nắm chặt tay Kiều Sơ Hạ: “Thầy Tạ nghỉ lễ vui vẻ!”Tần Tịch cố ý tăng thêm chữ “thầy”, lại lần nữa im lặng nhắc nhở thân phận của Tạ Liên Thành.
Hai cô gái chạy chậm đi ra khỏi phòng học.
Tạ Liên Thành lại không nhúc nhích.
Anh ta cong cong khóe môi, nhìn theo bóng dáng Tần Tịch dần dần chạy xa.
Cô không nhận đồ anh ta đưa, anh ta đã đoán được từ trước.
Tạ Liên Thành cũng không cầm lại tấm danh tiếp kia, mà lấy đi động ra gọi vào một dãy số: “Vừa rồi đang lên lớp.
”So sánh với ngữ khí ôn hòa khi nói chuyện với Tần Tịch, giọng điệu bây giờ của anh ta lạnh nhạt nghiêm túc hơn nhiều: “Mọi chuyện sắp xếp xong rồi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...