“Thật ạ?” Âu Dương Nguyệt nhướng mày.
Thật ra Tần Tịch không quá kinh ngạc.
Ở trong nước, đại học A cũng rất nổi tiếng, đặc biệt là học viện y.
Người tới quyên góp xây dựng tòa nhà ở trường học của bọn họ chưa bao giờ thiếu.
Có rất nhiều sinh viên sau khi ra trường công thành danh toại cũng về đóng góp một viên gạch cho trường.
“Âu Dương, đàn chị.
” Tần Tịch lễ phép nói với hai người: “Em đúng là buồn ngủ lắm, em về ngủ trước đây.
”“Mau đi đi.
” Đàn chị cười cười gật đầu với cô, “Sau này để Âu Dương giảng cho mấy đứa nghe.
”Kiều Sơ Hạ ở lại nghe ngóng, Tần Tịch với Đường Lăng thì đi về phía ký túc xá.
Lúc Tần Tịch đi được mấy bước, còn nghe thấy âm thanh của Âu Dương Nguyệt vang lên ở phía sau: “Thật ạ? Khủng thế luôn ạ? Không biết ai quyên góp nhỉ? Đúng rồi, Thế Giới tìm chúng ta đi làm gì vậy ạ…?Giọng nói càng ngày càng xa, chắc là bọn Âu Dương Nguyệt vừa đi vừa nói đây.
“Tối qua không ngủ à?” Đường Lăng duỗi tay kéo cánh tay Tần Tịch: “Quầng mắt đều đen xì rồi kìa.
”“Ngủ có chút xíu à, cũng không ngủ an ổn nữa.
” Tần Tịch lẩm bẩm nói: “Cho dù có ngủ, trước mắt cũng toàn chuột bạch, chạy đi chạy lại,….
.
”Cô nói còn ngáp một cái: “Aiz, tớ khổ quá mà.
”Nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đàn anh Ngô cũng khổ quá đi.
”Hiếm khi Đường Lăng nhếch nhếch miệng cười.
Cô ấy nắm canh tay Tần Tịch càng chặt hơn: “Vậy cậu dựa vào người tớ này.
”Lúc đi đến trước ký túc xá, Tần Tịch vội vã chạy vào rửa mặt, sau đó ngã xuống giường ngủ luôn.
Chờ cô ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau, bị chuông báo thức đánh thức.
Cô duỗi tay đỡ trán, đây là bắt đầu từ khi cô tới đây, buổi tối cô rất ít khi nằm mơ.
Cho dù nằm mơ, cũng ít khi mơ đến chuyện hai đời trước.
Không biết có phải do mấy ngày gần đây cứ liên tiếp gặp phải Tạ Liên Thành với Lạc Phỉ không, cảnh tối qua trong mơ của cô, đều là những chuyện rối ren trong quá khứ.
Một chốc là Tạ Liên Thành.
Rõ ràng là anh ta uống rượu xong chủ động hôn Tần Tịch, cũng rõ ràng là anh ta chủ động tỏ tình.
Nhưng sau đó, anh ta cứ đối xử với Tần Tịch lúc gần lúc xa, thái độ mập mờ.
Có hai lần là anh ta chủ động hẹn cuối tuần cùng ăn tối, cuối cùng lại vô duyên vô cớ cho cô leo cây.
Tình cảm Tần Tịch dành cho Tạ Liên Thành, không có chân thật như dành cho Lạc Phỉ.
Nhưng bởi vì khi đó cô còn có hệ thống ảnh hưởng, chọn lại là Tạ Liên Thành.
Cho nên lúc đó cô rất nghi ngờ, vì sao con đường sự nghiệp của Tạ Liên Thành không tệ, sao mà chuyện yêu đương lại chả có tiến triển gì.
Thậm chí còn lùi lại.
Đương nhiên, khi đó Tần Tịch cũng không biết.
Cái hệ thống rác rưởi đó, là để cô đi làm cu li.
Sau cảnh trong mơ, vai chính lại biến thành Lạc Phỉ.
Tần Tịch ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Trong mộng, Lạc Phỉ giống như vẫn đang nói chuyện với cô.
Cũng không phải là nói với cô.
Hắn giống như đứng trong bóng tối, giống như đang tự mình quyết định cái gì đó, lẩm bẩm tự nói với không gian vô hạn không có một ai.
Tần Tịch đứng ở một bên.
Chỉ là bên tai cô, có giọng nói không ngừng lặp lại: Không cần nghe không cần nghe! Không cần nghe hắn nói!Cho nên cô không nghe rõ được gì cả.
Mãi đến cuối cùng Lạc Phỉ đột nhiên quay đầu, hơi mỉm cười với cô.
Đó là bộ dáng lúc còn niên thiếu của hắn.
Thon gầy, mỏng manh, trên mặt lại sớm có vẻ đẹp của mỹ nhan thịnh thế.
Chỉ là không có thâm thúy như vậy, vẫn còn mang theo chút bóng dáng thiện lương ngây thơ.
---- nhưng đó cũng rõ ràng là, Lạc Phỉ mà Tần Tịch chưa từng gặp qua.
Thậm chí cô còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp lúc còn nhỏ của Lạc Phỉ.
Sau khi hai người bên nhau, Tần Tịch hỏi qua vấn đề này.
Mỗi lần Lạc Phỉ đều nói, hắn không thích chụp ảnh, nên không chụp ảnh lưu lại.
Sau này Tần Tịch càng biết thêm nhiều chuyện về hắn,cũng biết những đau khổ mà lúc còn thơ ấu với thời niên thiếu mà hắn đã trải qua.
Lúc ấy, chắc chắn là chả ai đi chụp ảnh cho một đứa nhóc gầy yếu cô quạnh lẻ loi một mình đâu.
Chính hắn cũng không có tâm trạng đó.
“Tiểu Tịch?” Tần Tịch đang nghĩ đến nhập thần, Đường Lăng kéo cô ra khỏi nó, lo lắng hỏi: “Không khỏe à?”“Không có việc gì.
” cô lắc đầu.
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng nhìn cô: “Tiết thể dục sáng này, cậu muốn xin phép nghỉ không?”“Không cần.
” Tần Tịch thở sâu, từ trên giường bò đi xuống.
Tiết thể dục xem như là chương trình học tương đối nhẹ nhàng với bọn cô rồi.
Học bốn tiết, thầy cô sẽ để ra hai tiết cho các cô tự do hoạt động.
Chờ đến lúc thầy giáo tuyên bố cho các cô hoạt động tự do, bốn người ký túc xá bọn cô theo thường lệ ghé vào cạnh nhau.
“Các cậu có biết, người muốn quyên tặng toà nhà cho chúng ta là ai không?” Âu Dương Nguyệt thần thần bí bí mà nhỏ giọng nói.
Cô ấy cũng không có câu giờ công bố đáp án ngay và luôn: “Là Lạc Phỉ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...