Trong lòng Ngô Hi Ngạn mềm đến không tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ của mình, cho dù làm gì nói gì cũng đáng yêu hết sức.“Lúc trước em có đi bệnh viện nhìn qua Lạc Phỉ.” Tần Tịch rầu rĩ nói: “Thầy trong phòng ICU nói, chỉ số sinh tồn đều ổn định, đã tỉnh lại một lần, nếu thuận lợi thì đợi 1,2 ngày là có thể chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.”Cô nói tới đây, nhịn không được lại nhìn Ngô Hi Ngạn cười: “Bọn họ đều nói anh đỉnh lắm luôn, dưới tính huống như vậy, phẫu thuật vẫn còn làm được thành công lại đẹp mắt như vậy.”“Ừ.” Ngô Hi Ngạn vẫn nắm lấy một bàn tay Tần Tịch.“Đàn anh Ngô, vừa rồi anh với anh cả Ngô muốn ra ngoài sao?”Cô nhớ ra, lúc cô tới, hai anh em Ngô Hi Văn và Ngô Hi Ngạn đang đứng bên cạnh xe.“Đi tìm em.” Ngô Hi Ngạn nói.“Hả?”Tần Tịch sửng sốt, rất nhanh thì hiểu ra.Cô mắt cô chớp chớp xoay tròn, khóe môi nhịn không được lặng lẽ cong lên.“Tìm em làm gì ạ?” Cô cố ý hỏi.“Lạc Phỉ đã cứu chúng ta.” Ngô Hi Ngạn dừng lại một chút: “Tập đoàn Lạc thị thành lập công ty sinh khoa mới, anh có thể vào phòng thí nghiệm của công ty đó làm việc cả đời, không cần thành quả, không cần sở hữu bản quyền, không cần vinh dự......”Anh bổ sung một câu: “Không cần tiền lương.”“Phì...” Tần Tịch nhịn không được cười thành tiếng.Trong lòng cô cảm động.Ngô Hi Ngạn là thiên tài viện trưởng bệnh viện trực thuộc ký thác kỳ vọng rất cao, tiền đồ vô hạn.Tương lai tuyệt đối trở thành đầu tàu trong ngành.Lời hứa hẹn này của anh, nặng và quý ngang với vàng ròng.Nói khác đi, nếu có thể nhận được lời hứa như vậy từ Ngô Hi Ngạn, những công ty lớn lĩnh vực sinh khoa trong và ngoài nước đều bằng lòng trả một cái giá vô cùng lớn để đổi lấy thiên tài như vậy.“Không cần lương vậy sao kiếm cơm ăn bây giờ?” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu.Đột nhiên Ngô Hi Ngạn cũng cười.Anh rất ít khi cười như vậy.Khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên mềm mại sinh động hơn nhiều, mày kiếm mắt sáng, lấp lánh rực rỡ.Đẹp đến mức.....!khiến Tần Tịch chỉ có thể nghĩ đến 4 chữ: thịnh thế mỹ nhan.Nhìn phát ngốc luôn.Ngô Hi Ngạn vốn nắm tay Tần Tịch.Anh cứ thế thuận tay giơ cao tay cô lên, để lòng bàn tay cô dán lên mặt mình.“Mặt còn trắng không?”“Dạ?” Tần Tịch không hiểu rõ cho lắm.“Có đủ tư cách làm mặt trắng nhỏ để em nuôi không?”“Ha ha ha ha ha......” Tần Tịch rốt cuộc nhịn không được.Đôi mắt cô còn hồng hồng nhưng vẫn cười to thành tiếng.“Dù sao cũng không thể để em đi đối mặt.” Trong tiếng cười lanh lảnh, cô nghe được Ngô Hi Ngạn nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau đối mặt.”“Được.” Tần Tịch gật gật đầu thật mạnh.Sau khi cô rời khỏi bệnh viện, trên đường đến Ngô gia, vốn dĩ rất lo lắng.Cô lo lắng Ngô Hi Ngạn sẽ hỏi chuyện quá khứ của mình, hỏi cô rốt cuộc là có quan hệ gì với Lạc Phi.Cũng lo lắng...Nhưng mà bây giờ, cô không sợ gì nữa.Cho dù trước mặt chông gai giăng nơi nơi, cô cũng tràn đầy dũng khí, cảm thấy mình có thể đánh trăm trận trăm thắng.“Yên tâm đi.” Tần Tịch cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong lại.Cô thuận thế nhéo nhéo cằm Ngô Hi Ngạn, cười nói: “Trẫm nuôi khanh cả đời.”“Đương nhiên rồi, nếu Lạc Phỉ cũng muốn em làm công trả nợ...e hèm...” Tần Tịch nghiêng đầu: “Hắn muốn cho chúng ta cống hiến hết mình, cũng không thể để chúng ta đói chết được.”“Đúng vậy.” Ngô Hi Ngạn nghiêm túc gật gật đầu, “Chắc chắn phải cho cơm ăn.”“Cùng lắm thì ở lại công ty, hoặc là anh có một chung cư nhỏ, tuy là nhỏ nhưng mà sửa sang một chút vẫn có thể ở được.”“Ừ, bây giờ em còn ít tiết kiệm, cũng có thể mua một nhà nhỏ ở.”“Có ăn có chỗ ở, cùng lắm thì mỗi ngày mặc áo blouse trắng.” Tần Tịch nói: “Đồng phục làm việc cũng phải phát chứ.”“Đúng!” Ngô Hi Ngạn nghiêm túc gật gật đầu.Anh nhìn Tần Tịch, lại cười: “Em mặc áo blouse trắng cũng rất đẹp.”“Anh cũng vậy.” Tần Tịch cười tủm tỉm khen.“Vậy thì không có vấn đề gì rồi.”“Này, anh nói hai đứa!” Ngô Hi Ngạn cuối cùng cũng không nghe nổi nữa.Hai cái đứa ngu ngốc này.Ngô gia còn có thể để bọn họ đói chết không bằng?!Anh ấy dở khóc dở cười nhìn hai đứa còn đang nghiêm túc thảo luận xem trả nợ ơn cứu mạng của người ta như thế nào.Cũng không biết có phải làm thí nghiệm đến váng đầu rồi không.Nếu không được thật, Ngô gia cũng có thể ra mặt can thiệp mà.Nhưng mà anh cũng hơi hơi cảm động.Người em trai mình tìm được, có lẽ gọi là soulmate đi.Linh hồn hòa hợp, những tác nhân bên ngoài ngược lại chỉ là râu ria.Trong lòng Ngô Hi Văn khẽ thở dài, cũng không biết khi nào mình mới có phúc khí như vậy.“Ông nội bà nội muốn gặp Tần Tịch, vào cùng anh đi”*Một tháng sau, đại học A.Tần Tịch đeo cặp sách cùng Đường Lăng, Âu Dương Nguyệt đi trên đường trong vườn trường.Mùa xuân cảnh sắc trong khuôn viên là mùa đẹp nhất của đại học A, trong trường học trăm hoa đều nở.Các bạn học cũng đổi sang trang phục mùa xuân xinh đẹp.Tất cả mọi chuyện giống như một lần nữa quay về quỹ đạo.Khả năng tự hồi phục của con người đúng là quá mạnh mẽ.Chuyện lớn như vậy xảy ra vào ngày hôm đó, lúc Tần Tịch lại đi trên đường trong vườn trường một lần nữa, bước chân nhẹ nhàng, đã không bị ảnh hưởng bởi chuyện kia nữa.Cũng không biết......Cô hơi hơi nheo mắt lại, Lạc Phỉ ra sao.Sau phẫu thuật hai ngày, Lạc Phỉ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.Hắn tiếp tục ở lại bệnh viện trực thuộc đại học A một tuần.Lúc Tần Tịch có rảnh đều tới bệnh viện thăm hắn.
Nhưng mà trước giờ cô đều không gặp được Lạc Phỉ lúc tỉnh.Khoảng thời gian đó Lê Phi đẩy lùi hết lịch làm việc lại, mỗi ngày đều ở đó.Anh ta sẽ nhỏ giọng báo cho Tần Tịch tình trạng của Lạc Phỉ.Hắn có thể xuống đất đi lại, có thể ăn cái gì.Bản thân tuổi trẻ, thân thể vốn cũng tốt.Tuy là bị thương rất nặng, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn nhưng mà bình phục cũng rất nhanh.Sau khi chuyển tới phòng bệnh thường một tuần, Lạc Phỉ tự xử lý xuất viện, đi tới bệnh viện dưới cờ tập đoàn Lạc thị, điều dưỡng ở bệnh viện nhà mình.Tần Tịch đi qua rất nhiều lần nhưng chưa từng gặp Lạc Phỉ.Cô chỉ đành mỗi ngày liên lạc với Lê Phi.Biết Lạc Phỉ bình phục không tệ.Không chỉ có sức khỏe ngày càng tốt, ngay cả tinh thần cũng dần dần hồi phục.Hơn nửa tháng sau, hắn thậm chí đã có thể bắt đầu xử lý công việc của tập đoàn Lạc thị rồi.Sau đó Lạc Phỉ đuổi Lê Phi cứ bám bên người đi.Để cho anh ta tiếp tục đi quay phim.Trong khoảng thời gian này, Lê Phi vốn phải chụp bộ phim đề tài y học kia.Đạo diễn nghiêm khắc nhưng đúng là tài hoa hơn người.Nếu không phải xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không cho phép diễn viên nửa đường rời đoàn làm phim.Vì cảm kích đối phương thấu hiểu, Lạc Phỉ vung tay, chi thêm hai 20.000.000 tệ đầu tư.Vốn dĩ đây là một bộ phim có kinh phí nhỏ giờ đoàn làm phim bỗng chốc trở nên giàu có.Đạo diễn càng xoi mói hơn, dù sao cũng có tiền, chi tiết nào không hài lòng là bắt quay lại ngay.Tần Tịch nhìn tin nhắn trên di động Lê Phi gửi tới dông dài oán giận.Sau khi thẳng thắn trước mặt mình, vốn là nam thần chả có tí hào quang nào, Lê Phi, lại càng buông thả hơn.Tần Tịch thỉnh thoảng cảm thấy anh ta thật dông dài.Thực sự chả liên quan gì đến ảnh để đi trên còn đường thực lực cả.“Aizz, tám nhảm với bọn cậu.” Âu Dương Nguyệt đi đi, đột nhiên nói: “Chuyện xảy ra rồi Tô Triệt không phải bị bắt sao? Nghe nói thầy Tạ đi thăm anh ta một lần, sau đó đánh cho anh ta một trận nên thân.
Nếu không phải bị người cưỡng chế kéo ra, không chừng Tô Triệt bị đánh chết luôn.”Cô ấy cảm thán thở dài một tiến: “Sặc, là tớ tớ cũng tức giận.
Đối tác hợp tác làm ra chuyện bỉ ổi như này, đúng là đả kích Tạ thị không gì sánh kịp.”“Ừ.” Tần Tịch thuận miệng đáp lời.Cô không hề có chút xíu lòng đồng cảm nào với Tô Triệt.Chắc chắn gã sẽ bị tử hình, không cần phải nghĩ.Đừng nói cố ý giết người.Chỉ cần đánh cắp thành quả đề tài lớn quan trọng cấp quốc gia, cũng đủ cho gã thân bại danh liệt, toàn bộ Tô gia đều sẽ đi tong luôn.Cũng không biết, Tạ Liên Thành sẽ........“Tớ nghe ba tớ nói, thầy Tạ nổi điên luôn, trực tiếp làm Tô gia phá sản.”Tần Tịch nhướng mày.“Chỉ chừa lại chút tiền cho ba mẹ Tô gia dưỡng lão, còn có học phí của Tô Nhiễm nữa.
Số còn lại Tạ thị nuốt sạch.” Âu Dương Nguyệt bĩu môi: “Không nghĩ tới thầy Tạ tàn nhẫn lên lại đáng sợ như vậy.
Chuyện của thầy ấy với Tô Nhiễm, phỏng chừng không thể nào rồi.”Tần Tịch không nói chuyện.Những việc này, đã không liên quan gì tới cô.Nhưng thật ra cô chưa từng nghi ngờ, Tạ Liên Thành sẽ tham dự vào chuyện này.Tạ Liên Thành không xấu.Anh ta có kiên trì và điểm mấu chốt của mình, sẽ không làm ra chuyện mất hết tam quan như vậy.“Aiz, cho nên nói á, quân tử yêu tiền lấy cũng phải có đạo.
Tô gia vốn dĩ cũng không tệ lắm, cần gì chứ?”Âu Dương Nguyệt nói với giọng cảm khái: “Đáng tiếc Hạ Hạ....”Cô ấy nói, thật cẩn thận liếc nhìn Tần Tịch một cái.Kiều Sơ Hạ đã bị đại học A đuổi học.Bây giờ cũng bị bắt.Tuy là bị Tô Triệt sai sử nhưng mà tới phòng thí nghiệm trộm tư liệu vẫn là cô ta.Mặc dù cô ta không trộm được tư liệu hữu ích nhưng cũng tham dự vào trong đó.Tần Tịch không nói chuyện.Âu Dương Nguyệt cũng không nhắc lại.Rốt cuộc trong chuyện này, xém tí nữa thì Tần Tịch sẽ chết.Nếu không phải có Lạc Phỉ kia...Nói ngược lại.Âu Dương Nguyệt rất tò mò nha, nghe đâu người kia liều mạng quên mình cứu mấy người Tần Tịch đó.Bị mảnh vỡ của vụ nổ mạnh làm bị thương động mạch chủ, tý nữa thì chết.Đây đúng là không muốn sống thật mà.Trong khoảng thời gian này cô ấy nhìn Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn ngọt ngào sâu răng, đúng là rất tò mò.Lạc Phỉ kia, nghe đâu lúc đó bảo vệ Tần Tịch dưới thân rất chặt chẽ.Đàn anh Ngô ít nhiều cũng bị xây xước da, bị phỏng.Tần Tịch đến cả một sợi tóc cũng không rụng.Aiz......Âu Dương Nguyệt lại lặng lẽ nhìn Tần Tịch, có thể hỏi sao?Cô ấy thực sự tò mò sắp chết rồi, híc híc.“Muốn nói gì thì nói đi.” Tần Tịch liếc nhìn cô ấy một cái, nhàn nhạt nói.“Vậy tớ hỏi nhá.” Âu Dương Nguyệt vội vàng nói: “Lạc Phỉ kia....!Anh ta khỏe không?”“Chắc là vẫn ổn.” Tần Tịch cũng nhịn không được thở dài.Cô cũng muốn tự mình xác nhận xem, Lạc Phỉ có ổn không.“Nghe nói anh ta mười ngày đã xuất viện rồi.” Âu Dương Nguyệt nói: “Vậy chắc là khôi phục cũng không tệ đi.”“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.Cô khẽ thở dài, quay đầu nhìn về một bên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...