Kiều Sơ Hạ kéo cánh tay cô, cũng trêu ghẹo theo: “Sao tớ cảm thấy, Âu Dương nói cũng có lý nhỉ? Tiểu Tịch đã rất bạt mạng rồi, đàn anh Ngô đương nhiên càng hơn rồi, không có thời gian hẹn hò yêu đương, ưm, có lẽ là không có thời gian….
”Mặt cô ấy đỏ lên, không trực tiếp như Âu Dương Nguyệt, nói tới đây thì ngừng cười.
Mặt Tần Tịch cũng đỏ lên chút.
Cô duỗi tay, véo eo Âu Dương Nguyệt: “Tớ mặc kệ, là Âu Dương sai!”“Tớ sai rồi, tớ sai rồi.
” Âu Dương Nguyệt cười né Tần Tịch công kích, “Nhưng mà tớ cũng không nói sai mà! Các cậu tin không….
”Cô hạ giọng: “Đừng nhìn đàn anh Ngô lý luận vững chắc, lúc nói đến kiến thức sinh sản, có khi trực tiếp đưa sách giáo trình cho người ta luôn ý chứ….
ừm… khụ khụ….
Các cậu hiểu mà!”“Âu Dương……” Tần Tịch vừa buồn cười lại hơi thẹn thùng.
Sinh viên y nói giỡn như này, rất không kiêng nể gì!“Tớ sai rồi, tớ sai rồi!” Âu Dương Nguyệt vừa cười, vừa lui về sau.
Cô ấy cười nhìn bạn tốt, rời khỏi phạm vi công kích của Tần Tịch, vừa lùi vừa nói: “Các cậu nghĩ xem, đêm tân hôn, đàn anh Ngô nghiêm túc hỏi bảo bổi Tiểu Tịch: “Em có nhớ sinh lý sinh sản và cấu trúc giải phẫu của hệ thống sinh sản nam và nữ không? Sự khác biệt giữa nguồn cung cấp máu và thần kinh dồi dào nhất là… nghĩ sao cũng thấy thú vị, hức hức hức muốn nhìn quá….
.
a!”Âu Dương Nguyệt đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Cảm thấy có người dẫm chân mình, đối phương còn đang đỡ vai cô ấy.
Mà đứng trước cô ấy, vừa rồi còn cùng cô ấy cười sung sướng, Đường Lăng với Kiều Sơ Hạ đột nhiên thu lại tươi cười.
Mặt Tần Tịch, đột nhiên đỏ bừng.
Trong lòng Âu Dương Nguyệt dâng lên một dự cảm xấu.
Cô ấy nhanh chóng quay đầu, thì nhìn thấy cách cô chừng hai ba mét ở đằng sau.
Ngô Hi Ngạn mặc áo khoác đen, đứng thẳng lưng.
Ngũ quan tuấn mỹ bị màn đêm khắc họa càng thêm lạnh lùng.
Ánh sáng từ đèn đường soi rõ khuôn hàm căng cứng của anh, đôi môi mỏng mím chặt.
Bóng đêm lướt qua trên mặt Âu Dương Nguyệt.
Vẻ mặt kia, giữ dằn đáng sợ!Âu Dương Nguyệt cả người đều sợ ngây người.
Cô ấy thậm chí không chú ý tới, bạn nối khố Trang Hạc Tước của mình bất đắc dĩ đứng sau lưng cô ây.
Vừa rồi tay đỡ vai cô ấy vẫn còn đặt ở đó.
Trong mắt Trang Hạc Tước hiện lên tia ấm áp, sau đó nhướng mày cười sung sướng khi người gặp họa: “Âu Dương, cậu xong rồi!”Tần Tịch nhịn không được cười cười.
Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Ngô Hi Ngạn.
Đêm lạnh như nước, ánh mắt Ngô Hi Ngạn lại chậm rãi ấm lên.
“Ăn cơm chiều chưa?” Anh nhìn Tần Tịch, nhàn nhạt hỏi.
“Còn chưa có.
” Tần Tịch lắc đầu: “Đang chuẩn bị đi ăn ạ.
Anh thì sao?”“Cùng nhau đi.
” Anh gật gật đầu với cô.
Ngô Hi Ngạn nhìn về phía Đường Lăng với Kiều Sơ Hạ, lại chào hỏi với các cô, cuối cùng ảnh mắt dừng lại trên người Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt sợ đến mức rụt người lại, nhảy đến sau lưng Tần Tịch ngoan ngoãn đứng, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Tần Tịch buồn cười trừng mắt liếc cô ấy một cái.
Cô nghĩ đến câu cuối cùng đối phương vừa mời giỡn.
Đàn anh Ngô chắc là nghe được rồi nhỉ?Chắc chắn là nghe thấy được.
Anh sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?Trong lòng Tần Tịch khẽ nhúc nhích, lại nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Đối phương đã xoay người đi đến bên xe của mình.
Anh đều như trước, mở cửa ghế phụ, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch.
“Mau đi mau đi!” Lúc này Âu Dương Nguyệt muốn lấy lòng Ngô Hi Ngạn, vội vàng đẩy đẩy bạn tốt.
Sau đó cô ấy chủ động nhảy đến bên bạn nối khố Trang Hạc Tước: “Bọn tớ đều ngồi xe hắn!”Tần Tịch cười lại trừng cô ấy một cái.
Với những chuyện như này cô không có ngượng ngùng, nhanh chóng bước tới bên người Ngô Hi Ngạn.
Cửa xe đóng lại, Âu Dương Nguyệt đã đặt xong nhà ăn.
Ngô Hi Ngạn cứ thế lái xe đi theo sau xe Trang Hạc Tước.
Từ lúc cô bắt đầu lên xe, trong xe vẫn luôn an tĩnh.
Tần Tịch chỉ cần tưởng tượng tới vấn đề cuối cùng mà Âu Dương Nguyệt nói, có chút nhịn không được mặt nóng lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Sườn mặt tinh xảo của người thanh niên lạnh lùng, chuyên chú nhìn về phía trước lái xe.
Cô không đoán được anh đang nghĩ gì.
Thậm chí cũng không rõ lắm, có phải anh thực sự nghe được những câu Âu Dương Nguyệt nói không.
“Đàn anh Ngô.
” Rốt cuộc Tần Tịch nhịn không được mở miệng đánh tan sự im lặng.
“Ơi.
” Ngô Hi Ngạn đáp lại.
“Thí nghiệm của thầy Chiêm xong rồi ạ?”Nếu không thì sao Ngô Hi Ngạn còn có thời gian đi tìm các cô cùng đi ăn cơm.
“Ngày mốt có kết quả cuối cùng giai đoạn ba.
” Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch một cái: “Em tới sao?”“Được ạ” Tần Tịch gật gật đầu.
“Có thể mang mấy người Đường Lăng tới coi.
” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“Dạ?” Tần Tịch sửng sốt, vội vàng cảm ơn, “Cảm ơn đàn anh.
”Cơ hội như này rất khó có được.
Hơn nữa còn được thầy Chiêm Hoa Phong và Ngô Hi Ngạn cho phép, phòng thí nghiệm là nơi không để người ngoài tự tiện ra vào.
“Vậy sao hôm nay anh lại rảnh……”“Thầy Chiêm ở phòng thí nghiệm, cho anh nghỉ nửa ngày.
”“Ặc ặc.
” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô nhịn không được lại nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Đối phương trước khi đi đã sửa soạn qua dung mạo rồi.
Chòm râu đã cạo rồi, cằm nhìn rất sạch sẽ.
Rửa mặt gội đầu, trong xe còn thoang thoảng hương cỏ.
Quần áo chỉnh tề, cổ áo bên trong màu xanh biển rất gọn gàng, đúng là không giống như người ngâm ở phòng thí nghiệm mấy ngày liền.
“Đụng phải Trang Hạc Tước.
” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Cậu ta tới tìm Âu Dương Nguyệt.
”“Dạ.
” Tần Tịch gật gật đầu.
Đối phương chủ động nhắc đến Âu Dương Nguyệt, trong lòng cô lại nhảy dựng lên.
Giọng điệu Ngô Hi Ngạn bình tĩnh, không biết rốt cuộc là anh nghe được bao nhiêu, có suy nghĩ gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...