Tuyết mới rơi xuống vừa mềm lại sạch.
Lành lạnh, nhanh chóng tan trong lòng bàn tay cô.
Dự báo thời tiết nói tuyết sẽ rơi một đêm, vậy chờ đến sáng mai là có thể đắp người tuyết rồi.
Cô ngửa đầu, ngơ ngác nhìn không trung âm u.
Chung quang đều không có người, chỉ có những bông tuyết rào rào rơi xuống, âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ.
Có bông tuyết lạnh lẽo dừng trên má Tần Tịch.
Nơi xa, cũng không biết ở hướng nào của thành phố, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng pháo nổ vang.
Thành phố A từ lâu đã cấm bắn pháo hoa, pháo trúc.
Nhưng mà năm mới mà, luôn có những người không kiềm chế được.
Nhất là bọn nhóc choai choai, sẽ lặng lẽ bắn hai cái cho đỡ ghiền.
Bằng không sẽ thiếu chút gì đó của không khí tết.
Tần Tịch thì không mua mấy thứ như này.
Có điều……Cô có chút không nhớ nổi, không khí ăn tết là như thế nào rồi.
Có vẻ như cách một trang sách, năm gần nhất đón tết đoàn viên ngập tràn ấm áp, vẫn là lúc mới vừa yêu đương với Lạc Phỉ.
Bọn họ đều từng là người không nhà để về.
Cô đã từng cho rằng, hai người từng có nhau, dựa vào nhau trong đêm đông giá lạng cho nhau hơi ấm.
Thì ra tất cả chỉ là ảo ảnh của cô mà thôi.
Hắn lừa gạt cô, phản bội cô, bỏ rơi cô vào lúc cô cần nhất.
Sau đó tần nhẫn khắc lên từng vết tích trên người cô.
Cho dù cách một đời, cũng không thể nào xóa nhòa đi được.
Tần Tịch vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ không hối hận.
Nhiều lắm thì xem như không biết nhìn người, chỉ cần tàn nhẫn một chút là có thể quên đi rất nhanh thôi.
Nhưng mà vào lúc cô phát hiện bản thân khi đối phó với những người muốn hại cô, theo bản năng sẽ dùng phương thức và phong cách hành xử của Lạc Phỉ.
Tuy rằng đàn anh Ngô không có nói rõ.
Nhưng mà sau ngày hôm đó, lại không nói thêm một lời.
Tần Tịch luôn cảm thấy, thái độ của đối phương đã rất rõ ràng.
Có phải bởi vì đã từng yêu một tên ác ma, thì không có quyền lợi đi yêu người khác nữa không?Bông tuyết dừng trên mặt cô, chậm rãi tan ra.
Giọt nước rất nhỏ men theo gò mà chảy xuống gương mặt Tần Tịch.
Tần Tịch lắc lắc đầu, cũng lắc khô vệt nước, xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Thật ra cũng chả sao cả, người dấn thân vào khoa học, rất nhiều người đều làm bạn với khoa học.
Như thế sẽ khiến người ta càng chuyên chú, càng si mê.
Cũng không có gì không tốt.
Chỉ là cô vốn cho rằng, vẫn có thể cùng người thực sự quan tâm cô, chung chí hướng với cô, nâng đỡ lẫn nhau đi về phía trước.
Là cô tham lam.
Có Lăng tử, còn có Âu Dương Nguyệt với Hạ Hạ, những người bạn tốt này, cô nên thỏa mãn.
Phía sau cách Tần Tịch không xa, sau mấy cây cổ thụ lớn trong trường, một chiếc xe màu đen dừng ở đó.
Cửa kính xe hạ xuống, buông tuyết ào ào rơi.
Có vài bông bị gió thổi vào rơi xuống trên người Lạc Phỉ đang ngồi ở ghế lái.
Hắn ta không động đậy, Lê Phi ngồi trên ghế phụ hơi sốt ruột: “Chú nhỏ, chúng ta không xuống xe sao?”“Cô ấy không muốn thấy chú.
” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Cô ấy chán ghét chú.
”“Vậy cháu xuống đây.
” Lê Phi duỗi tay mở cửa xe, “Mở cửa ạ.
”Lạc Phỉ không nói gì.
Hắn đang muốn duỗi tay mở cửa xe, tay đột nhiên lại dừng lại.
Lê Phi nhìn hắn ta với ánh mắt khó hiểu, đang chuẩn bị mở miệng.
Hắn ta đột nhiên nhìn thấy một người đi ngang qua phía trước xe của họ.
“Tần Tịch!” Ngô Hi Ngạn thở hổn hển, hơi thở còn phun ra khói trắng hòa với tuyết trong gió.
Anh đi rất nhanh.
Chân dài sải bước, mấy bước đã đuổi kịp Tần Tịch.
“Đàn anh Ngô?” Tần Tịch sắp đi đến của ký túc xá rồi.
Cô dừng chân lại, không dám tin quay đầu nhìn về phía sau.
Ngô Hi Ngạn thở gấp, khoác áo khoác màu đen, có lẽ vì đi quá nhanh nên sắc mặt anh ửng đỏ.
Rõ ràng thời tiết rất lạnh, muốn đóng băng luôn.
Nhưng mà trên vài sợi tóc cũng đã ẩm ướt vì mồ hôi.
“Bên chỗ mẹ anh có việc gấp.
” Ngô Hi Ngạn còn chưa vội vàng như vậy bao giờ.
Anh nói rất nhanh, sợ rằng nếu nói chậm một chút, đàn em cơ thể thon gầy mảnh khảnh khoác áo lông vũ đứng trên nền tuyết sẽ nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Anh nhanh chóng giải thích: “Tối hôm đó anh về nhà thì nhanh chóng bay ra nước ngoài, di động rơi vào nước hỏng mất rồi, sim điện thoại thì chỉ về nước mới nắp lại được.
”Ngô Hi Ngạn rất chật vật nhưng lại không muốn giấu giếm: “Anh….
”Anh nói một cách gian nan: “Bình thường, bình thường không nhớ số điện thoại.
”Anh thiên tài học y, trí nhớ vô cùng tốt, đã gặp thì sẽ không quên được.
Một chuỗi dài danh từ giải thích khô khan, mấy chục chữ cái nguyên âm đều có thể nhớ rõ rành mạch.
Số di động là điểm mù của anh.
Anh không nhớ được.
“Phì….
” Tần Tịch nhịn không được cười ra tiếng.
Ngô Hi Ngạn nhìn cô, không cười.
“Xin lỗi.
” Anh thở mạnh một hơi: “Anh tới trễ rồi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...