Tần Tịch làm việc luôn luôn cẩn thận, nhiệt độ nước vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Anh nói liên tục ba tiếng đồng hồ, hơi hơi miệng đắng lưỡi khô rồi.
Nước ấm dễ chịu làm mềm môi anh, cũng sưởi ấm trái tim anh.
“Ở kia có quả táo.
” Ngô Hi Ngạn hất hất cằm về phía góc văn phòng, “Qua ăn đi, nghỉ ngơi chốc lát trước đã.
”Đây là người nhà anh mang qua đây cho, cũng không biết là mua từ đâu về.
Vừa đỏ vừa to, mọng nước, giòn giòn ngọt ngọt.
Nam sinh giường như không thích ăn trái cây như thế này.
Nhưng mà những nữ sinh nghỉ đông vẫn còn ở lại phòng thí nghiệm, là Lương Thu Thu đó, cô ấy đặc biệt thích ăn.
Vừa rồi cô ấy ngồi ở văn phòng gặm táo đến hoa nở đầy mặt, hơn nữa mỗi ngày sẽ ăn tận hai quả.
“Vâng ạ.
” Tần Tịch cầm hai quả táo rửa sạch sẽ, lại cầm về chỗ.
Cô ngồi xuống ở một ghế sô pha đơn khác, hỏi: “Đàn anh có muốn gọt vỏ không ạ?”Tuy là hỏi như thế rồi, Tần Tịch đã cầm dao lên bắt đầu gọt vỏ táo.
Ngón tay thon dài lại linh hoạt của cô, dưới sự phụ trợ của quả táo, có vẻ càng thêm trắng nõn đẹp mắt.
Ngô Hi Ngạn thấy cô làm chuyện này rất quen tay, trong lòng đột nhiên động động: “Lần trước đó….
”“Dạ?” Tần Tịch sửng sốt, không hiểu ra làm sao ngước mắt lên nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Ngô Hi Ngạn cũng ngậm miệng lại, hơi không tự nhiên tránh đi ánh mắt của Tần Tịch.
Anh ấy mà, đúng lúc nhớ đến quả táo hình con thỏ thôi.
“Ặc….
” Đột nhiên trong lòng Tần Tịch nhảy lên: “Là táo hình con thỏ ạ?”Cô cười hì hì nói: “Đàn anh có phải trước giờ chưa nhìn thấy bao giờ không?”“Cũng phải.
” Tần Tịch gật gật đầu, “Đàn anh không cần dùng những thứ như thế tới dỗ.
”“Cái đó dùng để dỗ người à?” Theo bản năng Ngô Hi Ngạn hỏi lại.
“À há.
” Tần Tịch vừa gật gật đầu vừa lưu loát bổ quá táo thành tám miếng.
“Thật ra đơn giản lắm ạ.
” Cô cầm dao, cắt quả táo ra, sau đó rồi lại cắt thêm một giao ở chính giữa.
“Gọt một nửa quá táo.
” Tần Tịch giải thích: “Một nửa kia để lại, dùng dao cắt một phần vỏ táo làm tai thỏ, sau đó thì….
”Cô hơi hơi cúi đầu, chuyên tâm nhấp hai lần vào chỗ mắt thỏ: “Đôi mắt.
”“Chỗ này cũng có thể cắt tỉa, cắt sao cho tròn một chút.
Phía dưới làm cho phẳng, sao cho có thể đặt lên đĩa không bị rớt,….
Được rồi à.
” Tần Tịch nói rồi nâng một con thỏ đã được cắt tỉa xem, đưa cho Ngô Hi Ngạn xem: “Vũ khí sắc bén để dỗ người.
”Động tác của cô rất lưu loát, cầm dao cắt cắt gọt gọt như bay.
Rất nhanh, mười mấy con thỏ làm bằng táo đã ngoan ngoãn nằm trên đĩa.
Tần Tịch tiện tay rút ra hai cái tăm, đặt trước mặt Ngô Hi Ngạn: “Nào.
”Ngô Hi Ngạn: “……”Hình như bị xem là con nít rồi nhỉ.
Cho nên Tần Tịch cũng đang….
Dỗ anh à?Anh hơi do dự nhưng mà vẫn chậm rãi cầm lấy một miếng táo.
Bên kia Tần Tịch đã xèn sẹt gọt quả táo thứ hai rồi.
Cô ăn thì đại khái hơn nhiều, cắt cũng chưa thèm cắt, cứ thế cầm lấy cạp cả quả.
Ngô Hi Ngạn: “……”Quả nhiên xem mình như con nít mà dỗ dành à?“Đàn anh ăn đi ạ.
” Tần Tịch thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, miếng táo cầm trong tay cũng không ăn.
Cô nhánh chóng nuốt đồ trong miệng xuống, tiếp tục nói: “Để lâu bị oxy hóa thì ăn không ngon nữa đâu.
”“Ừm.
” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Ăn xong quả táo, tiếp tục giảng môn tiếp theo trong chương trình học.
Sách giáo trình của bệnh lý học, sinh lý học thì mỏng hơn so với chẩn bệnh học, nhưng mà lại càng trừu tượng hơn chút, nội dung giảng cũng càng nhiều.
Chẳng qua cơ sở của Tần Tịch vững chắc, sinh lý học học rất khá, lúc Ngô Hi Ngạn giảng bài, kết hợp với bệnh lý học, cô lĩnh ngỗ được rất nhanh.
Lúc đồng hồ điểm 6 giờ, hai quyển sách cũng đã giảng xong.
Tần Tịch thu dọn sách giáo khoa, đứng lên: “Cảm ơn đàn anh.
”Cô cười: “Để cảm ơn đàn anh, tối nay em mời anh ăn cơm nhé.
”Dừng lại một chút, Tần Tịch lại nói: “Ừm, bởi vì có lẽ ngày mai lại sẽ tới làm phiền đàn anh nữa ạ.
”“Thật ra không cần phải gấp gáp như vậy.
” Ngô Hi Ngạn khẽ nhíu mày.
Nỗ lực học tập là chuyện tốt, chẳng qua đàn em có vẻ gầy yếu thế này, có thể chịu nổi cường độ như vậy sao?“Em có chừng mực.
” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Cô giống như đoán được Ngô Hi Ngạn muốn nói gì, lập tức nói tiếp: “Em sẽ không để ảnh hưởng tới sức khỏe, cũng sẽ không để bị quá tải, đàn anh yên tâm.
”Một tuần sau đó, trên cơ bản Tần Tịch đều lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn nghỉ ngơi và làm việc.
Dậy sớm chạy bộ, đi phòng thí nghiệm.
Trong lúc chờ thí nghiệm có kết quả, cô sẽ bắt đầu ôm một cuốn giáo trình rất dày đọc đọc.
Buổi tối hoặc là ở phòng thí nghiệm, hoặc là đi tìm Ngô Hi Ngạn, phác thảo đề cương cho những môn học khác.
Bản thân vô cùng bản rộn lại phong phú.
Âu Dương Nguyệt nhìn mà ngây người.
Rất nhiều lần cô đã lặng lẽ lôi kéo Đường Lăng hỏi, Tần Tịch đang muốn làm gì vậy?Trong mắt của cô, cường độ bây giờ của các cô đã đủ cao rồi, nhưng hiển nhiên Tần Tịch không cảm thấy như vậy.
“Muốn tốt nghiệp sớm đi.
” Đường Lăng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ngày ngày tới phòng thí nghiệm báo cáo, người ngày thường chăm chỉ làm một nhà quan sát sinh viên y, Lê Phi, nhịn không được đánh giá Tần Tịch.
“Tốt nghiệp sớm?” Anh ta hơi tò mò, hỏi Đường Lăng: “Vì sao?”Đường Lăng không nói chuyện, chỉ nhếch nhếch khóe môi.
Kỳ thực tập cuối cùng của sinh viên học viện y học lâm sàng không có cách nào rút ngắn thời gian, Tần Tịch đang chuẩn bị làm gì vậy?Không phải trước đó đều tiến hành từng bước à?Sao đột nhiên lại….
.
Chình bản thân Lê Phi cũng không rõ lắm.
Buổi tối về, vẫn đem chuyện này báo cáo với chú nhỏ của anh ta.
“Tốt nghiệp sớm sao?” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói, nghe không ra vui giận: “Biết rồi.
”Hắn ta cúp điện thoại, ngồi trong hoa viên biệt như nhà mình.
Thật ra cũng không có gì kỳ lạ cả.
Lời cảnh cáo của hắn ta, chắc chắn khiến Tần Tịch sinh lòng cảnh giác.
Cô gái này, vì người mình thích có thể làm đến mức nào, không phải hắn ta là người rõ ràng nhất sao?Huống chi bây giờ còn được xem là cô đang phấn đấu vì giấc mơ của mình.
Lạc Phỉ bưng chén rượu lên, ly thủy tinh bị gió đêm thổi cho lạnh lẽo.
Rốt cuộc hắn ta đã từng, được đối đãi như vậy rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...