Đãi ngộ của Tạ Liên Thành so với hắn ta tốt hơn nhiều.
Vì sao?Rõ ràng Tần Tịch thích Tạ Liên Thành, Tạ Liên Thành lại đi yêu Tô Nhiễm.
Đối với người này, cô không hận cũng không đề phòng lại càng không sợ hãi, còn sẽ cười cười nói nói chào hỏi với anh ta.
Lạc Phỉ ngồi vào trong xe, trong lồng ngực lệ khí quay cuồng, làm cho ánh mắt hắn ta càng sâu thẳm.
Hắn ta nhấn nút nhận điện thoại của Lê Phi, giọng nói lạnh như hàn băng khiến cho đối phương ngẩn ra hồi lâu.
“Chú nhỏ?” Lê Phi cẩn thận thử thăm dò, “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”Anh ta đang lái xe về nội thành, đi trên con đường đã hẹn với mấy người Âu Dương Nguyệt, đột nhiên nhớ ra hôm nay chú nhỏ nhà mình cũng sẽ về nước, máy bay hạ cánh cũng tầm giờ này.
Vậy Tần Tịch với chú ấy, có lẽ nào….
“Chuyện gì?” Lạc Phỉ không có trả lời vấn đề của Lê Phi.
Hắn ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy rất êm ái, đi về biệt thự mà gần đây anh ta vẫn hay ở trong thành phố A.
“Sặc….
” Lê Phi ngẩn ra, “Chú nhỏ, mới rồi chú ở sân bay….
”“Chú thấy Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn.
” Lạc Phỉ lạnh lùng nói: “Cháu hình như đã quên lời chú nói rồi.
”“Nhưng mà chú nhỏ, Ngô Hi Ngạn cũng không tệ mà.
Chú có lẽ là không biết cậu ấy, tiến sĩ y học, sắp tốt nghiệp rồi.
Tương lai tiền đồ vô hạn, lại có chung chí hướng với Tần Tịch.
” Lê Phi nói: “So với người không có chỗ ở cố định như cháu đây, mỗi năm quá nửa thời gian là bay tới bay lui bên ngoài, Ngô Hi Ngạn rõ ràng tốt hơn nhiều mà.
”“Ngô Hi Ngạn không thể.
” Lạc Phỉ nói: “Nói lại một lần cuối cùng….
.
”“Cháu biết rồi, biết rồi.
” Lê Phi thở ra một hơi: “Cháu nhớ kỹ.
”Anh ta dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Nhưng mà chú nhỏ, chú có nghĩ tới không, rốt cuộc Tần Tịch có cần sự sắp xếp như vậy hay không?”Anh ta nói: “Cháu gửi ảnh chụp cho chú, chú xem đi.
”Lê Phi tiếp tục nói: “Cháu nghĩ chú xem rồi, có lẽ chú sẽ hiểu được ý của cháu.
”Anh ta nói xong, quyết đoán cúp điện thoại.
Lạc Phỉ nhìn màn hình di động dần tối xuống, trên đó còn có thông báo wechat có tin nhắn chưa đọc.
Ảnh chụp……Ngón tay Lạc Phỉ lướt qua màn hình đăng nhập wechat.
Tin nhắn Lê Phi ở trên cùng.
Click mở ra, Tần Tịch mặc áo blouse trắng đội cái mũ trông ngố ngố tàu lọt vào mi mắt.
Lê Phi chụp góc nghiêng của cô.
Ánh đèn phác họa lên cái cằm nhỏ nhắn của Tần Tịch.
Sau khi phóng đại, lông mi rất dài cong cong rõ ràng.
Lúc nghiêm túc, trên má cũng có lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua đáng yêu vô cùng.
Áo blouse trắng to rộng, mặc lên người cô lại càng nổi bật thân hình mảnh mai.
Lạc Phỉ đột nhiên nhớ tới, hắn ta mua cho Tần Tịch rất nhiều quần áo.
Đều là kiểu tiên nữ đáng yêu, con gái sẽ thích kiểu quần áo như vậy.
Nhưng mà Tần Tịch, hình như thích áo sơ mi của hắn ta hơn.
Thỉnh thoảng không cần phải tới công ty, lúc cô ngủ cứ thích mặc quần jean trắng cũ giặt đến bạc màu, sau đó khoác áo sơ mi to rộng lên.
Để chân trần đi tới đi lui trong nhà.
Những lúc hắn gọi cô, sẽ quay đầu lại cười tươi ngọt ngào xán lạn với hắn ta.
Lúc cười rộ lên, má lúm đồng tiền trên má như mật ngọt.
Khiến hắn có thể chết chìm trong ấm áp và ngọt ngào như vậy mãi.
Ngón tay Lạc Phỉ nhẹ nhàng cọ qua màn hình di động.
Ấm áp vốn đã từng chạm tới kia, giờ đây lại trở nên lạnh như băng sương.
Làm cho hắn ta chỉ có thể cách màn hình chạm tới.
“Đi đại học A.
” Lạc Phỉ nói.
Ô tô đổi hướng, đi về phía trường đại học nổi tiếng nhất thành phố A.
Trong lúc nghỉ đông, vườn trường vốn quạnh quẽ hơn nhiều.
Ngô Hi Ngạn kéo vali hành lý đi phía trước.
Áo khoác đen mặc trên người anh, bước chân vừa lớn vừa mau, làm cho cô gái nhỏ bước theo không kịp.
Tần Tịch cứ im lặng ngoan ngoãn như vậy đi sau Ngô Hi Ngạn.
Đàn anh Ngô có phải tức giận rồi không?Cô hơi thấp thỏm.
Mới rồi cô nói dối, còn lợi dụng người ta.
Đàn anh Ngô thông minh như vậy, chắc là đoán ra rồi?Anh có phải là….
Đúng lúc này, Ngô Hi Ngạn dừng lại bước chân.
Tần Tịch đột nhiên không phòng kịp, vội vàng dừng chân lại theo.
“Bên này mới là tòa nhà thí nghiệm.
” Ngô Hi Ngạn nói.
“Dạ.
” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cẩn thận nhìn sườn mặt Ngô Hi Ngạn, vẻ mặt của đối phương nhìn không ra có thay đổi gì không.
“Thí nghiệm rất thuận lợi.
” Tần Tịch nói: “Hiệu quả nhuộm màu ra cũng không tệ, dưới kính hiển vi có thể tìm được tổ chức cốt yếu của tế bào.
”“Ừ.
Vậy là tốt rồi.
”Ngô Hi Ngạn dừng một chút, tay anh nắm tay kéo vali càng dùng sức thêm: “Đưa cho… ký túc xá bọn em ít quà nhỏ.
”“Hả?”Ngô Hi Ngạn căn bản không nhìn hai mắt Tần Tịch đang trợn tròn ngạc nhiên: “Anh….
Ban tổ chức hội nghị phát kẹo, nhà anh không có con gái, không ai ăn, cho các em ăn.
”Anh nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...