Triệu Vệ Hoa nhìn ba tờ giấy mình đang cầm trong tay.
Rõ ràng chúng nhẹ như vậy lại giống như giấy tiếp theo có thể đè bẹp anh ta luôn vậy.
Cả người anh ta đề run lên nhè nhẹ, môi mấp máy không ngừng, giống như đang lẩm bẩm nói cái gì đó.
“Vệ Hoa!” Cửa phòng ngủ của anh ta đột nhiên bị người mở ra.
Mẹ Triệu Vệ Hoa đứng ở cửa, sắc mặt có chút tái nhợt: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”“Hừ! Bà còn hỏi nó làm gì nữa? Chắc chắn là nó lại làm ra chuyện gì khiến người khác không chấp nhận được!”Người nói chuyện là cha dượng anh ta, luôn luôn đối xử không lạnh không nhạt nhưng cũng không bao giờ đánh chửi anh ta.
Triệu Vệ Hoa ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía mẹ anh ta.
Người phụ nữ 45-46 tuổi đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua tiều tụy vô cùng.
Đôi mắt, thậm chí có chút hồng hồng.
Người đàn ông đứng bên người bà, tuổi tác cũng ngang ngang, đen mặt, ánh mắt nhìn anh ta tràn ngập sự không hài lòng.
“Mẹ” Dường như Triệu Vệ Hoa vừa mới phản ứng lại, vội vàng đem mấy tờ giấy trong tay nhét xuống dưới gối đầu, “Xảy ra chuyện gì?”“Anh còn giấu?”Cha dượng anh ta bước vào, rút ba tờ giấy kia ra.
“Bà xem đi!” Ông ta quay đầu lại, quát lên với mẹ Triệu Vệ Hoa: “Luật sư cũng đã kiện nó rồi! Bà còn nói chuyện này không liên quan đến nó?”“Mẹ.
” Triệu Vệ Hoa càng căng thẳng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”“Chú con ông ấy….
” Mẹ anh ta còn chưa nói hết lời, vành mắt đã đỏ lên, “Ông ấy mới nhận được thông báo, khả năng sẽ bị sa thải.
”*Đêm khuya, cách đại học A không xa, biệt thự của Lê Phi.
Anh ta ngồi trong nhà ăn được thiết kế sáng tạo trong vườn hoa, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đêm đông thành phố A, rất khó có thể nhìn thấy sao.
Nhìn một lát, Lê Phi hơi thất vọng thu hồi ánh nhín, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi lặng thinh bên người mình.
“Chú nhỏ.
” Anh ta thử thăm dò, cẩn thận gọi hắn, “Ngài còn không về nghỉ ngơi ạ?”Trước giờ anh ta cũng không biết, ông chú nhỏ nhà mình người lúc nào cũng giải quyết những vụ làm ăn lên tới trăm triệu, lúc nào cũng bận rộn này.
Vậy mà lại thật sự có kiên nhẫn, ngồi từ giữa trưa đến tận bây giờ, xem chăm chú một livestream của một sinh viên đại học như vậy.
Trên màn hình máy tính, phát đi phát lại cái video Đường Lăng chỉnh sửa cho Tần Tịch, ít nhất năm lần rồi.
Bản ghi hình đầy đủ của buổi livestream, cũng đã phát lại một lần.
Đương nhiên toàn bộ quá trình livestream hồi chiều của Tần Tịch, bọn họ cũng không bỏ lỡ một giây.
“Chú nhỏ, chuyện này xử lý thật hoàn mỹ.
” Lê Phi đợi một lát, người đàn ông vẫn không nói một lời.
Anh ta đành phải nói: “Tần Tịch rất mạnh, đầu óc tỉnh táo lại thông minh, những người kia không thể làm hại đến cô ấy.
”Lê Phi nói xong đợi một lát, vẫn không chờ được người kia đáp lại tiếng nào.
Anh ta có chút bất đắc dĩ, đành phải duỗi tay kéo máy tính qua: “Từ đầu đến cuối không có chút sơ hở nào, cho dù là cháu, có lẽ cũng chưa có biện pháp làm được tốt hơn cô ấy nữa.
”Lê Phi cũng hơi kiêu ngạo vì Tần Tịch: “Vả mặt mạnh như này, trực tiếp như này, đúng thực là……”Theo bản năng anh ta trích dẫn caption mà anh ta mới share cái video đó: “Thần tiên đánh nhau….
Không! Đại thần đỉnh cấp với tân thủ nhập môn, đè bẹp.
”“Ừ.
”Người đàn ông, cũng chính là chú nhỏ của Lê Phi, Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, Lạc Phỉ, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Anh ta duỗi tay, dường như muốn đóng video lại, ánh mắt vẫn lưu luyến dừng trên laptop.
Thần sắc thong dong tự tin trên mặt cô gái kia, nửa ngày cũng không nỡ chớp chớp mắt nhìn.
Qua một hồi lâu, Lạc Phỉ mới đứng lên, mở ra một cánh cửa bên hông của nhà ăn, chậm rãi đi vào trong vườn hoa.
Đêm đông đầu tháng một, bên ngoài không khí lạnh đến khó thở.
Hắn lại như không hề cảm nhận được.
Trên người thậm chí chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp thôi.
Cô xử lý rất tốt.
Kể cả lần trước cũng vậy.
Thành thạo, bình tĩnh.
Căn bản không cần chính mình bảo vệ hay giúp đỡ gì.
Từ trước chính là như thế, hiện tại cũng là như thế này.
Lạc Phỉ chậm rãi đi về phía trước.
Thật ra, chân chính ỷ lại đối phương, không thể rời bỏ đối phương, cần có đối phương, trước nay vẫn luôn là mình.
Tần Tịch cô ấy……Trên vai Lạc Phỉ đột nhiên nặng xuống.
Theo bản năng hắn ta quay đầu lại, duỗi tay đè lại cái tay phủ áo khoác lên cho mình kia.
“Tịch….
” Hắn ta buột miệng thốt ra, tự nhiên kêu lên như vậy.
“Chú nhỏ.
”Trong bóng đêm, dưới đèn đường nhàn nhạt, chỉ có Lê Phi đứng đó, có chút xấu hổ cười cười với hắn.
Lạc Phỉ ngẩn ra.
Gió lạnh bị áo khoác chặn ở bên ngoài.
Trong vườn hoa, chỉ có cửa nhà ăn mở ra, âm thanh Tần Tịch dùng tốc độ rất nhanh trả lời những khái niệm y học trừu tượng dài dằng dặc.
Đột nhiên Lạc Phỉ cảm thấy một cảm giác trước nay chưa từng có, đêm đông lạnh lẽo ngấm hết vào người.
Làm cho nội tâm hắn lạnh lẽo đến run rẩy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...