Lúc xuống xe thì thấy Tần Tịch đang nói chuyện với ai, Âu Dương Nguyệt đương nhiên muốn tám chuyện rồi.Kiều Sơ Hạ cũng mỉm cười nói: “Không phải là đàn anh Ngô chứ?”“Chắc chắn không phải.” Âu Dương Nguyệt xua xua tay, “Đàn anh Ngô sẽ không lái xe như này đâu, anh ấy lái một chiếc xe rất là khiêm tốn màu đen.”“Vậy à…” Kiều Sơ Hạ đột nhiên có chút căng thẳng, “Vậy…..”Cô quay đầu nhìn lại, tâm trạng phức tạp: “Xe mới rồi rất đắt hả?”“Đắt, bản giới hạn.” Âu Dương Nguyệt nói: “Tớ nhớ rõ thành phố A chỉ có mấy chiếc như thế thôi, trong đó có một chiếc là….
Của anh trai đàn chị Tô Nhiễm.”“Không thể nào là anh ấy!” Kiều Sơ Hạ buột miệng thốt ra.Có lẽ bởi vì sốt ruột quá, giọng nói có hơi bén nhọn.Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt nhìn về phía cô cùng lúc, tám chuyện cũng quên luôn.“Hạ Hạ?” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, “Cậu sao thế”“Không, không có gì…” Kiều Sơ Hạ vội vàng lắc đầu.Cô ấy rũ mắt xuống, tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, trong lòng thấy ảo não vì mới rồi mình quá sốt ruột, “Chắc là không phải anh trai đàn chị Tô Nhiễm đâu.”Cô ấy nói: “Lúc bọn mình vừa mới về, tớ đọc thấy tin tức, mấy ngày này anh ấy không ở đế đô á.”“Khà khà khà….” Âu Dương Nguyệt không nghi ngờ gì cô ấy, vui sướng gật đầu, “Cho nên….
Bảo bối Tiểu Tịch, cậu thành thật đi, là ai hả?”“Mấy ngày nữa các cậu sẽ biết thôi.” Tần Tịch mỉm cười, “Chờ đến lúc bọn mình đi phòng thí nghiệm.”Cô cố ý nói.Âu Dương Nguyệt: “!!!”Cô ấy không dám tin nhìn Tần Tịch: “Trời à! Sẽ không phải là đàn anh Ngô thật chứ? Mẹ tôi ơi! Trước khi có điểm thi, cầu xin các cậu đừng nhắc đến chuyện gì có liên quan đến đàn anh Ngô được không? Tớ có thể tưởng tượng, mỗi lần tớ thi toàn chỉ sát rạt điểm trung bình, thầy chủ nhiệm sẽ tới tìm tớ tâm sự….
sợ quá!”Cô ấy khoa trương che ngực, dựa vào bả vai Tần Tịch giả khóc: “Bảo bối Tiểu Tịch, nếu môn bệnh lý tớ rớt thì sao giờ đây? Sợ quá đi, sợ quá đi mất?”“Yên tâm.” Tần Tịch vỗ vai cô, “Không rớt đâu.”Các cô cười cười tiếp tục đi về ký túc xá.Mới leo lên đến từng một thì nhìn thấy mấy nữ sinh từ lầu trên đi xuống.Lúc này còn ở lại trường học, cơ bản đều là sinh viên học viện y.Trong mấy người đó, có một người rất quen thuộc với nhóm Tần Tịch.“Mới rồi tớ còn đang suy nghĩ, muộn thế này rồi mà còn có người khoe khoang lái xe thể thao đưa cậu về sẽ là ai đây?” Một đàn chị hơn các cô một năm Nghiêm Tử Khâm khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn mấy bạn học đi bên cạnh mình, “Quả nhiên là Tần Tịch.”“Đàn chị Nghiêm.” Âu Dương Nguyệt vừa rồi còn xoắn xuýt làm nũng, lúc này lập tức đứng thẳng lưng, “10 giờ tố để người đưa mình về trường cũng có gì lạ đâu!”Bình thường cô sẽ không phải người nói như vậy đâu, nhưng mà trong lúc mấy người Tần Tịch với Đường Lăng vùi đầu ôn tập nên có lẽ không biết.Bên người Âu Dương Nguyệt có nhiều người nhiều chuyện, cô nghe được không ít mấy lời vớ va vớ vẩn.Hơn nữa những lời đó không ít lời được nói ra từ miệng đàn chị mà các cô không thèm xử lý Nghiêm Tử Khâm này.Lúc này thi xong rồi, lại đụng phải Nghiêm Tử Khâm.Âu Dương Nguyệt nhịn không được, không thèm khách sáo gì, hỏi ngược lại, “10 giờ tối rồi mà còn ra ngoài, đàn chị quả là đàn chị, cuộc sống về đêm đúng là phong phú thật.”“Cô?!” Nghiêm Tử Khâm oán hận trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt một cái.Cô ta bĩu môi, khinh thường nhìn Tần Tịch, rồi nói tiếp với bạn học mình.
“Chúng ta đi thôi.
Không làm gì trái lương tâm sao nửa đêm phải sợ quỷ gõ cửa.
Giờ đã được nghỉ rồi, chúng ta muốn ra ngoài lúc nào thì ra ngoài lúc đó.”“Nhưng mà thật ra có vài người….” Nghiêm Tử Khâm lại cùng mấy bạn học đi xuống vài bậc thang.Cô ta cười nhạo một tiếng, cố ý quay đầu nhìn về phía mấy người Tần Tịch một cái, nói to hơn: “Ban ngày ban mặt cũng có thể ở khu dạy học làm ra loại chuyện như này….
Cũng phải! Ban ngày với ban đêm với người ta cũng có khác gì nhau đâu.”Cô ta nói xong rồi lại nhìn về phía bạn học mình, nói tiếp: “Cho nên các cậu có biết tại sao không thể thi được điểm tuyệt đối không? Bởi vì da mặt còn chưa đủ dày, không thể không biết xấu hổ như người nào đó đấy!”Nghiêm Tử Khâm vừa nói xong, mấy người xung quanh cô ta đều cười rộ lên.Mục đích của mấy ả đã đạt được, cũng không dừng lại, tiếp tục đi xuống lầu.“Đừng để ý đến mấy người đó!” Âu Dương Nguyệt trừng mắt nhìn mấy người Nghiêm Tử Khâm một cái, kéo tay Tần Tịch lôi đi, “Một đám người ăn không được nho nói nho xanh, cũng chỉ biết nói xấu sau lưng người khác.
Chúng ta đi về đi.”Cô ấy nói rồi kéo Tần Tịch đi lên lầu: “Thật là thấy mấy người đó là thấy phiền.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...