Anh ta lại đeo khẩu trang lên, hứng thú bừng bừng tỏ vẻ muốn đi dạo vườn trường.
Lúc này còn an toàn hơn ban ngày, Tần Tịch đi cùng anh ta, bắt đầu từ khu đông, chậm rãi đi về phía khu dạy học.
“Khu nhà này còn ở đây.
” Lê Phi ngửa đầu nhìn về một tòa nhà ven đường.
Một tòa nhà kiến trúc kiểu cũ, tường trắng ngói đỏ, không cao, chỉ có bốn tầng lâu.
Bên ngoài bờ tường dây thường xuân leo đầy, cửa phòng học mở rộng, đông ấm hạ mát.
Đây là kiến trúc ban đầu đại học A thành lập, có mấy chục năm lịch sử.
Giờ là bảo tàng lịch sử của trường, nơi đây trưng bày một vài hiện vật của những sinh viên ưu tú đại học A.
Tần Tịch nhập học không lâu đã đi tới đây xem.
Cô rất quen thuộc với trường học, nghe Lê Phi nói như vậy cũng quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Tôi cũng đi học hơn 1 năm ở đại học A.
” Lê Phi nhún nhún vai.
Tần Tịch xem rất nhiều phim điện ảnh của Lê Phi, nhưng cô không được xem là đu idol.
Nghe anh ta nói như vậy, vừa rồi còn nhận mình là fan trung thành lâu dài nhất của đối phương, lúc này lại hơi xấu hổ.
Cô không rõ lắm, Lê Phi đã từng học ở đại học A.
Fan như này, đúng là không đủ tiêu chuẩn.
“Tôi thi đỗ đại học A năm 16 tuổi.
” Lê Phi nói: “Học viện vật lý, không ngờ đến nhỉ?”“Ừ.
”“Năm nhất đại học tham gia câu lạc bộ kịch nói, nhận ra diễn kịch mới là chân ái trong lòng tôi.
Cho nên lúc học kỳ hai năm nhất, tham gia thi nghệ thuật, năm sau đỗ học viện điện ảnh.
”“Thì ra chúng ta cũng coi như bạn cùng trường nhỉ.
” Tần Tịch như suy tư gì đó.
Ngoài việc cô xem phim điện ảnh của Lê Phi ra thì phim truyền hình rất ít xem.
Nhưng cô nhớ rõ sau đó anh ta tham gia một vài gameshow nữa.
Khoảng thời gian đó, không ít người trên mạng chửi rủa Lê Phi đang dùng danh học bá để lăng xê.
Sự việc làm rùm beng lên ghê lắm, hơn một năm sau đó, ngoài tham gia gameshow ra, Lê Phi vẫn luôn không có ra tác phẩm mới, nên anh ta bị anti rất nhiều.
Sau đó được giải quyết như nào, Tần Tịch không rõ lắm.
Bởi vì năm thứ hai, Lê Phi càn quét hết thảy các liên hoan phim, giải thưởng nhận muốn rút tay, trở thành ảnh đế danh xứng với thực và ngôi sao phòng vé.
Thì ra danh tiếng học bá, không phải là lăng xê gì.
Người ta 16 tuổi đã thi đậu đại học A, còn là học viện vật lý, thành tích chắc chắn vô cùng ưu tú.
“Muốn vào nhìn.
” Lê Phi nhìn cánh cửa nhà trưng bày đóng chặt, nóng lòng muốn thử.
Cửa sắt không cao lắm, phía trên không có đồ sắc nhọn gì.
Nơi này từ thứ hai đến thứ sáu mở cửa ra vào miễn phí, bên trong không có vật phẩm gì quý giá, có lẽ trong trường cũng chả ai nghĩ đến, buổi tối sẽ có người trộm trèo tường trốn vào.
“Hả?” Tần Tịch nói: “Nhưng mà đóng cửa rồi mà, ngày mai lại đến sếp hàng.
”“Đi.
” Lê Phi duỗi tay, lay lay cửa sắt.
Anh ta ngó trái ngó phải, nơi này ít có người đi qua lắm.
Trong cửa sắt còn có một cái cái lan can, đẩy qua đẩy lại rất dễ.
“Nhưng mà……”Tần Tịch nói còn chưa xong, Lê Phi đã nắm lấy cửa sắt.
Vóc dáng anh ta cao, chân cũng rất dài.
Cửa sắt nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mét, cao hơn anh ta không bao nhiêu.
Anh ta nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên đó cúi đầu nhìn Tần Tịch: “Đi lên đây.
”Tần Tịch: “……”Cô vẫn luôn là sinh viên ngoan, trước nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Nhanh.
” Lê Phi lại thúc giục Tần Tịch, vươn tay: “Đừng sợ, tôi kéo cô lên.
”Tần Tịch dở khóc dở cười ngửa cổ nhìn Lê Phi đang ngồi trên cửa sắt.
“Nhanh!” Lê Phi lại giục, “Lên đây.
”“Được rồi.
” Tần Tịch duỗi tay bắt lấy cửa sắt.
Cô cũng không biết sao lại làm vậy.
Có lẽ là sức ảnh hưởng của thần tượng duy nhất với mình.
Hoặc là, mấy tháng này, cứ ôn tập, làm thí nghiệm, sinh hoạt dù là phong phú nhưng cũng chả có gì thay đổi.
Trong một đêm đông như vậy, cô học bộ dáng của Lê Phi, nắm lấy song sắt trèo lên.
“Xuống đây.
” Lê Phi nhảy xuống phía trong cửa.
Anh ta đứng ở bên trong, giơ hai tay ra với Tần Tịch: “Đừng sợ, cho dù có ngã xuống cũng có tôi đỡ cô rồi.
”“Không cần.
” Tần Tịch cẩn thận thăm dò thử, nắm lấy lan can song sắt từ từ trèo xuống.
Cửa sắt đúng là không cao.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng nhảy xuống, cũng đứng trên mặt đất.
Bảo tàng rất an tĩnh, không có bóng đèn nào.
Lê Phi lấy di động mở đèn pin lên, đi trước.
Tòa nhà bốn tầng hình chữ “L”, cổng vào chính là lối rẽ.
Cửa chỗ đó lại không khóa, Lê Phi nhẹ tay đẩy ra, ý bảo Tần Tịch vào trước.
“Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?”Cửa tầng trệt im lặng đóng lại, cả khu bảo tàng ngoài ánh sáng từ di động của Lê Phi ra chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu qua cửa kính phía xa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...