Hô hấp của Tần Tịch trong nháy mắt ngừng lại.
Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đứng trong bóng đêm.
Đối phương mặc tây trang màu đen, áo sơ mi bên trong cũng là màu đen.
Không có thắt cà vạt, ba cúc áo trên cùng không cài như trước đây.
Tây trang màu đen mặc lên người hắn, lại có một khuôn mặt đẹp trai thế kia, cho dù là ném vào giới giải trí cũng nhất định sẽ trở thành một thịnh thế mỹ nam.
Tại ngay lúc này, lại xuất hiện cạnh bãi rác trong khuôn viên đại học A.
Thế này thôi cũng đã đủ quỷ dị khiến lòng người sợ hãi rồi.
Theo bản năng, Tần Tịch lui về sau một bước.
Sau khi cô trùng sinh không phải là chưa từng gặp qua Lạc Phỉ.
Vài lần trước, mỗi lần chỉ là nhìn thoáng qua vội vàng chưa đầy nửa phút.
Một lần là trong đám đông, hắn ta như chúng tinh phủng nguyệt được người vây quanh, cách cô xa xôi như thể cả đời này chẳng thể nào chạm phải.
Một lần sau cùng, là lần ở khách sạn đó, đi nhờ xe Lạc Phỉ về trường học.
Vài lần đó, cô với Lạc Phỉ hầu như không nói gì với nhau.
Khi đó, cô không biết đối phương cũng nhớ rõ chuyện đời trước, cho nên có thể tự nhiên xem hắn ta như người xa lạ.
Nhưng mà bây giờ, sự thật bày ra trước mặt.
Cô không có cách nào nói với chính mình, Lạc Phỉ không biết gì cả.
Cho dù là cô nghĩ, nhưng người đã làm những việc này là Lạc Phỉ đây, cũng không nghĩ như vậy.
Tần Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa đen, vừa sáng của Lạc Phỉ.
Người đàn ông này như thể hòa làm một với bóng đêm vô tận.
Hô hấp của cô có chút dồn dập, nhưng trong lòng lại từ từ bình tĩnh lại.
Im hơi lặng tiếng, Tần Tịch lặng lẽ lui về sau một bước nữa.
Lúc cô ra khỏi cửa thì hơi sốt ruột.
Trên người mặc một áo hoodie rộng thùng thình.
Đây là Âu Dương Nguyệt chọn mua làm đồng phục cho ký túc xá, mỗi người một cái.
Cái của Tần Tịch là màu vàng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ lông xù màu trắng.
Trước ngực còn có hai quả cầu nhỏ bằng lông xù xù.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lạc Phỉ trong thời gian và địa điểm như này.
Cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ xuất hiện trước mặt Lạc Phỉ với dáng vẻ này.
Người đàn ông này….
.
Đôi mày thanh tú của Tần Tịch hơi hơi nhăn lại.
Người đàn ông này, thỉnh thoảng sẽ khiến người khác không thế nào nắm bắt được.
Có lẽ hắn sẽ thích những cô gái nhỏ thỉnh thoảng trang điểm như tiên nữ một chút.
Lụa mỏng, ren nhẹ, màu tím nhạt ưu nhã, hoặc xanh lục, hoặc là màu trắng.
Lúc Tần Tịch ở cạnh hắn, Lạc Phỉ rất thích mua sắm trang phục cho cô.
Thích tới trình độ nào nhỉ?Hắn có thể dẫn cô đi xem những thứ mà hắn cho là phù hợp với Tần Tịch, tức là kiểu trình diễn thời trang mang hơi hướm thần tiên, sau đó đặt mua tất cả quần áo của các mùa, theo từng kiểu dáng và màu sắc trong danh mục mà mua cho Tần Tịch một bộ.
Lúc không có thời gian đi xem show, cũng sẽ để cho những nhãn hàng thời trang xa xỉ gửi catalog theo mùa lại đây.
Thường thì Tần Tịch còn chưa kịp xem qua những cái đó, quần áo mới trong quý đã được đưa đến treo đầy trong phòng để đồ.
Đương nhiên, đa số là những loại mà hắn thích.
Nhìn qua vừa thoát tục vừa thuần khiết, giống như Tô Nhiễm thường trang điểm như thế khi lên sân khấu hoặc ở trước mặt mọi người.
Có cô gái nào mà không thích quần áo đẹp như vậy đâu.
Huống đồ đó còn là đồ mà người cô thích nhất chọn cho cô nữa.
Khi đó Tần Tịch còn chưa biết tâm tư của Lạc Phỉ dành cho Tô Nhiễm.
Trong mắt cô đó đều là tâm linh tương thông giữa người yêu với nhau, không cần nói thành lời, rất ngọt ngào.
Lạc Phỉ không thích nói lời ngon tiếng ngọt.
Cả cô và hắn ta, phần lớn thời gian đều rất bận rộn, gần như không có thời gian để đi dạo phố.
Chuyện như thế, trong suy nghĩ của Tần Tịch, chắc chắn là hành động biểu đạt sự lãng mạn và quý trọng nhất mà một người đàn ông lạnh nhạt có thể làm nhất.
Mà Lạc Phỉ, cứ thế im hơi lặng tiếng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Hắn ta nhìn thấy Tần Tịch mỗi khi nhận được quà tặng đều rất ngượng ngùng lại vui sướng.
Nhìn thấy cô ngày càng hãm sâu vào tình cảm đó, cuối cùng còn đánh mất chính mình.
Nhìn cô chậm rãi bỏ xuống sự kiên trì và giới hạn của bản thân, bắt đầu cam tâm tình nguyện ở cạnh hắn, từ từ đem máu nhiễm lên tay mình.
Sau đó lại cho Tần Tịch một đòn trí mạng như vậy.
Cũng là một kích trí mạng!Trong lòng Tần Tịch, nháy máy có đủ mọi suy nghĩ nhảy ra.
Cuối cùng cảm giác viên đạn ghim vào lồng ngực đầy đau đớn, cảm giác như dời non lấp biển ập xuống.
Loại tuyệt vọng bị người yêu tàn nhẫn vứt bỏ trên nền đất lạnh lẽo, ngay lập tức dường như quanh cô không còn một chút không khí nào để thở.
Khiến cho cô không tài nào hô hấp được.
Trong nháy mắt đó, cô đã nghĩ rằng giây tiếp theo cô sẽ vĩnh viễn nằm xuống.
Cả người lại từ từ khôi phục lại tri giác.
Không khí lạnh lẽo của ban đêm chui vào phổi cô, xé rách thần kinh của cô, nỗi đau tưởng tượng kia cũng dần dần tăng lên.
Những thứ đó, cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo lại.
Tần Tịch từ từ duỗi thẳng lưng, cơ thể mỏng manh đứng trong bóng thêm càng thêm thẳng tắp.
Vẻ mặt cô từ từ khôi phục sự lạnh nhạt, ngay cả lông mày vừa rồi còn nhăn tít lại cũng từ từ dãn ra.
Đôi mắt không gợn sóng kia, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Phỉ.
Cô quen biết Lạc Phỉ 5 năm, từng ở cạnh hắn ta hơn ba năm.
Có lẽ ngay cả Tô Nhiễm, cũng không hiểu về hắn bằng cô.
—— Người đàn ông này, không có tim.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...