Tiểu cô nương động tác răng rắc răng rắc cắn kẹo dừng lại.
Từ trong lòng ngực Hoắc Kình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt thủy nhuận nhìn Hoắc Kình một cái, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Thu Đèn.
Chỉ thấy Hoắc Thu Đèn gương mặt huyết sắc mất hết.
Tiểu cô nương rất vui vẻ.
Mềm mại hô một tiếng, "Cháu trai tốt.
"
Mặt mày đều mang theo vài phần vui vẻ.
Ô, bạn trai cũ kêu ta là thím nhỏ.
Loại cảm giác này, mẹ nó thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ nga, siêu vui vẻ!
Tưởng tượng đến người có thể làm Hoắc Thu Đèn thành thành thật thật kêu thím nhỏ là Hoắc Kình, Trà Trà cân nhắc, hẳn là cho một cái khen thưởng.
Cô nhướng người ôm lấy cổ của Hoắc Kình.
Vui vui vẻ vẻ ở trên mặt hắn hôn bẹp một cái.
Hoắc Kình rũ mắt, trên mặt không có biểu tình gì, ngón tay dài đặt trên eo cô, hơi hơi siết chặt.
Ở góc độ mà Trà Trà nhìn không tới, vành tai nhiễm vài phần đỏ ửng.
Hoắc Thu Đèn nhìn đến hai người hỗ động, càng tức.
Thậm chí, còn có một loại tích tụ nói không nên lời.
Trước kia lúc Yến Trà và hắn ta ở bên nhau, nào có tươi sáng sống động như vậy?
Bộ dáng phản ứng chậm chạp giống như tiểu ngốc tử, cùng cô nói một câu, phản ứng của cô đều đặc biệt đặc biệt chậm.
Hiện tại nhìn thấy cô ở trong lòng ngực của chú nhỏ, Hoắc Thu Đèn chỉ cảm thấy tức giận đến mức ngực phát đau! !
Yến Thanh Mộng vẫn luôn chú ý cảm xúc của hắn ta, đúng lúc duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta, thích hợp cho cái an ủi.
Trong nháy mắt, hai người ánh mắt lại tới một đợt liếc mắt đưa tình.
Lão gia tử, "! ! " Quả thực cay mắt.
Vẫn là Hoắc Kình và tiểu cô nương hỗ động nhìn vừa mắt hơn.
Ông nghiêng đầu, nhìn hai người.
Nào biết, Hoắc Kình một tay đem người bế lên, sau đó nhìn lão gia tử, trầm giọng nói, "Con mang em ấy lên lầu trước, tới giờ cơm trưa lại cho người tới kêu con.
"
Lão gia tử, "???"
Ông trơ mắt nhìn Hoắc Kình đem người mang lên trên lầu.
Vẻ mặt mộng bức.
Ban ngày ban mặt! ! Giống như không được tốt lắm.
Mắt thấy Hoắc Kình và Trà Trà rời đi, lão gia tử nhéo nhéo mí tâm, cũng đi theo lên lầu.
Trong chớp mắt.
Phòng khách chỉ còn lại Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng.
Hai người thập phần xấu hổ.
Yến Thanh Mộng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, "Nếu không, anh cũng mang em đến phòng anh nhìn xem?"
Hoắc Thu Đèn gật đầu, "Ừm.
"
Hắn ta duỗi tay, đỡ Yến Thanh Mộng lên lầu.
Mặc dù Hoắc Thu Đèn cho cô ta ấm áp cùng quan tâm, nhưng Yến Thanh Mộng cả người vẫn rét run như cũ.
Giờ khắc này, trong lòng của cô ta rất rõ ràng, lão gia tử chướng mắt cô ta.
Vừa rồi ngồi lâu như vậy.
Tầm mắt của lão gia tử, cơ hồ vẫn luôn nhìn về phía Hoắc Kình.
Đáy mắt ý cười căn bản là không hề che giấu được.
Mà cô ta và Hoắc Thu Đèn, lão gia tử nhìn cũng không muốn nhiều nhìn một cái.
Đây là chứng minh cho cái gì?
Chứng minh rằng lão gia tử càng thích Yến Trà hơn.
Nghĩ lại một chút những lời vừa rồi của lão gia tử, cùng với thái độ, rõ ràng cho thấy trong mắt ông, người con trai Hoắc Kình càng quan trọng.
Mà Hoắc Thu Đèn! ! Rốt cuộc chỉ là cháu trai của ông! !
*
Phòng của Hoắc Kình rất lớn.
Trà Trà bị hắn ôm đặt lên trên giường.
Tiểu cô nương vẻ mặt đỏ bừng, từ trên giường bò xuống, ở trong phòng xoay vài vòng.
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn, "Hoắc Kình? Trong căn biệt thự kia của anh, vì cái gì lại chuẩn bị phòng cho con gái a?"
Hoắc Kình thần sắc đạm nhiên, "Chuẩn bị cho cô vợ nhỏ của anh.
"
Ý ngoài lời, đem em trở thành cô vợ nhỏ.
Nhưng mà.
Trà Trà không get đến mấy điểm này, mà là vẻ mặt mộng bức thò lại gần, kinh ngạc hỏi hắn.
"Anh vì cái gì muốn cùng cô vợ nhỏ của anh phân chia phòng ngủ a? Không nghĩ tới, anh cư nhiên tính toán sau khi kết hôn, một mình ngủ một gian phòng!"
Hoắc Kình, "! ! ! ! " Anh không phải, anh không có!
Anh không phải ý tứ này.
Ý tứ của anh là! ! Em là cô vợ nhỏ của anh.
Vác đá nện vào chân mình, đây là lần đầu tiên Hoắc Kình cảm nhận được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...