Đôi mắt ướŧ áŧ của tiểu cô nương tràn đầy lên án.
Thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất.
Hoắc Kình duỗi tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói, "Ngoan, anh cho bọn họ xin lỗi em.
"
Trà Trà, "!!!"
Hoắc Thu Đèn đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm.
Vẻ mặt hoảng hốt khi nhìn một màn này.
Là hắn ta mù sao?
Hay là hắn ta chưa tỉnh ngủ?
Mẹ nó chú nhỏ cư nhiên vẻ mặt ôn nhu cùng cái tiểu cô nương nói chuyện???
Yến Thanh Mộng đứng bên cạnh, cũng đang khiếp sợ.
Nói là chú nhỏ, vì cái gì trẻ đến như vậy?
Thoạt nhìn so với Hoắc Thu Đèn cũng chỉ hơn mấy tuổi, hơn nữa! ! So với Hoắc Thu Đèn càng có mị lực, càng hấp dẫn người khác hơn.
Yến Thanh Mộng ánh mắt lóe lóe, nhìn Trà Trà ở trong lòng ngực của Hoắc Kình.
Vừa rồi rõ ràng là Trà Trà đem cô ta và Hoắc Thu Đèn tức đến nói không nên lời, nếu nói tới bị khi dễ, cũng là hai người bọn họ bị Trà Trà khi dễ.
Dựa vào cái gì muốn mình xin lỗi?
Nghĩ như vậy, Yến Thanh Mộng đi tới phía trước một bước, nghiêm túc giải thích.
"Chú nhỏ, chuyện này không phải như vậy, bọn cháu không khi dễ Trà Trà, hơn nữa, Trà Trà là em gái của cháu, thân là chị của em ấy, cháu như thế nào có thể khi dễ em ấy?"
Hoắc Kình ngước mắt, tầm mắt lướt qua Yến Thanh Mộng, sau đó dừng lại ở trên người Hoắc Thu Đèn.
"Cô ta là gì của cậu, cậu cho cô ta kêu tôi là chú nhỏ? Cô ta xứng sao?"
Giọng nói lạnh băng, giống như hầm băng.
Khiến cho không khí chung quanh cũng lạnh xuống vài phần.
Hoắc Thu Đèn sợ nhất chính là Hoắc Kình phát hỏa, chỉ là phát ra hơi thở lạnh lẽo kia, cũng đủ để cho người khác không chịu nổi.
Hắn ta da đầu căng chặt, duỗi tay đem Yến Thanh Mộng kéo ra phía sau lưng mình.
"Chú nhỏ thực xin lỗi, Thanh Mộng là bạn gái của cháu.
"
Yến Thanh Mộng dừng một chút, nhạy bén nhận thấy được biến hoán của Hoắc Thu Đèn, hắn rất sợ chú nhỏ của hắn! !
Cô muốn mở miệng nói cái gì đó, sau đó " Cô ta xứng sao? " mấy chữ này lại ở trong đầu cô ta vang lên một lần, cô ta rũ mắt, nước mắt lạch cạch một tiếng rồi xuống.
Sau đó tránh khỏi bàn ta của Hoắc Thu Đèn, xoay người liền định rời đi.
Hoắc Thu Đèn sửng sốt, thấy cô ta rớt nước mắt, lập tức đem người ngăn lại.
"Thanh Mộng, em đừng khóc, đây đều là hiểu lầm! ! "
Hắn ta khuyên xong Yến Thanh Mộng, lại nhìn sang Hoắc Kình.
"Chú nhỏ, bọn cháu không khi dễ Yến Trà, hơn nữa, là cô ấy khiến bọn cháu tức đến nói không nên lời! ! Chú không thể không phân xanh đỏ đen trắng liền răn dạy Thanh Mộng, em ấy là vô tội.
"
Tiểu cô nương ở trong lòng ngực Hoắc Kình, ló cái đầu nhỏ ra, quay đầu lại nhìn Hoắc Thu Đèn, đúng tình hợp lý phản bác.
"Rõ ràng là các người khi dễ tôi trước, tôi dựa vào cái gì không thể trả đoàn a, các người chính mình không có bản lĩnh, không khi dễ được tôi, trách tôi sao?"
"Hơn nữa, tôi lại không phải ngốc tử, tôi mới không đứng một chỗ cho các người mắng!"
Hoắc Thu Đèn, "! ! " Nghe tới tựa hồ rất có đạo lý?
Nhưng là! ! Tổng cảm thấy nơi nào đó không đúng lắm.
Hoắc Kình rũ mắt, thật sâu nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, "Nguyên lai Trà Trà nhà ta lợi hại đến như vậy a, lấy một địch hai?"
Tiểu cô nương đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng đảo một vòng.
Cô nhỏ giọng hừ một tiếng, "Chẳng lẽ em lợi hại, liền xứng đáng bị khi dễ sao?"
Nếu là đổi thành nguyên chủ ngốc nghếch, phỏng chừng đã sớm ở trong tay Yến Thanh Mộng mất nửa cái mạng.
Hoắc Kình ánh mắt chợt tắt, tay đặt ở bên hông tăng thêm vài phần lực đạo.
"Hoắc Thu Đèn, xin lỗi.
"
Không khí xung quanh trong chớp mắt đột nhiên ngưng đọng.
Hoắc Thu Đèn trầm mặc một giây, sau đó cúi đầu, giống như nghiến răng nghiến lợi, "Thực xin lỗi.
"
Yến Thanh Mộng vẻ mặt không thể tin, "! ! " Nói tốt là thiên chi kiêu tử đâu?
Liền như vậy tùy tùy tiện tiện cúi đầu xin lỗi?
Tình huống này đột nhiên không kịp dự phòng, cô ta kinh ngạc, nước mắt cũng quên tiếp tục rơi xuống! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...