Hoắc gia chủ trạch.
Thời điểm Hoắc kình mang theo tiểu cô nương đi vào.
Quản gia cùng người hầu đều là sửng sốt một chút.
Bởi vì, bên cạnh Hoắc Kình chưa từng có phụ nữ xuất hiện! !
Sau khi quản gia khiếp sợ một lúc, sau đó là mặt đầy ý cười, "Tôi đây liền đi báo với lão gia tử.
"
Nếu là lão gia tử nhìn thấy Hoắc Kình mang theo một tiểu cô nương trở về, nói không chừng cao hứng đến mức nữa đem đang ngủ bật dậy cười!
Hơn nữa, tiểu cô nương này vừa thấy liền vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
Trà Trà đi theo bên cạnh Hoắc Kình, nhỏ giọng hỏi một câu, "Tôi có phải hay không biểu hiện ngoan ngoãn một chút?"
Tuy rằng, ta không cần biểu hiện, cũng đã thực ngoan ngoãn.
Hoắc Kình nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười.
"Đừng khẩn trương.
"
Trà Trà, "! ! Tôi mới không khẩn trương.
"
Ta chỉ là tùy tiện hỏi một vấn đề mà thôi.
Lúc hai người đi vào tới.
Hoắc lão gia tử vừa lúc chậm rãi đi tới, quản gia bên cạnh còn thường thường ở bên tai ông nói cái gì đó.
Mấy người gặp mặt.
Lão gia tử ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên người tiểu cô nương.
Nhận thấy được tầm mắt.
Tiểu cô nương hướng về phía lão gia tử nợ một nụ cười ngọt ngào.
Vừa ngoan vừa mềm.
Lão gia tử tức khắc tâm trạng vui mừng, là một tiểu cô nương thực ngoan.
Bất quá! ! Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên chính là! ! Tiểu cô nương đã thành niên rồi sao?
Thoạt nhìn! !.
Có chút nhỏ.
Ánh mắt sắc bén lại nhìn lướt qua Hoắc Kình.
Thấy thái độ thản nhiên của Hoắc Kình, ông thật ra lại yên tâm không ít.
Bất quá nghĩ cũng đúng, mắt nhìn người của Hoắc Kình, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề, nếu có thể được Hoắc Kình coi trọng, tất nhiên không phải là cái loại diễn tinh.
Nhiều năm như vậy, hiếm khi Hoắc Kình động tâm.
Việc này đối với Hoắc gia tới nói, cũng coi như là hỉ sự.
Lại nói tiếp, nếu mắt nhìn người của Hoắc Thu Đèn có thể có bằng một nửa Hoắc Kình, ông cũng sẽ không tức thành bộ dáng này.
Trà Trà nghiêng đầu nhìn Hoắc lão gia tử.
Có chút sờ không tới cảm xúc của ông.
Cảm xúc của ông biến hóa phập phồng quá rõ ràng, cô không muốn chú ý cũng rất khó.
Tiểu cô nương dịch tới bên cạnh Hoắc Kình, tay nhỏ lặng lẽ kéo kéo góc áo hắn.
Đôi mắt đen láy chớp chớp, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Hoắc Kình trầm giọng nói, "Đi đến phòng khách ngồi một lát trước.
"
Lão gia tử suy nghĩ bị đánh gãy, ý thức được chính mình có chút thất thố, lập tức hướng về phía tiểu cô nương lộ ra một gương mặt tươi cười hiền từ.
Trà Trà, "! ! ! ! " Ô, cùng Hoắc Kình giống nhau, cảm xúc thay đổi nhanh như chớp! !
Trên sô pha.
Tiểu cô nương ngồi bên cạnh Hoắc Kình, hai người ngồi rất gần, cô tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói, "Tôi nên xưng hô như thế nào?"
Trà Trà có chút sờ không chuẩn.
Nói là đến gặp trưởng bối! ! Nhưng vị lão gia tử này, tuổi có chút lớn, mà Hoắc Kình còn quá trẻ.
Cô liền! ! Không biết nên kêu cái gì, sợ hãi kêu sai.
Trước khi tới, Hoắc Kình cũng không có cùng cô đề qua tình huống đại khai, cô có chút mờ mịt! !
Lão gia tử dừng lại động tác, làm bộ không nghe thấy hai người lặng lẽ nói chuyện.
Hoắc Kình hơi nghiêng đầu, ôn hoà nói, "Có thể giống tôi cùng nhau kêu Ba.
"
Âm cuối cố ý mang theo vài phần trêu chọc, tiểu cô nương mặt đẹp đỏ lên, trừng mắt hắn một cái.
Nói lung tung!
Cô mới không tin tưởng!
Bất quá, nếu là ba của Hoắc Kình, vậy tất nhiên phải kêu một tiếng bác trai.
"! ! Bác trai?"
Tiểu cô nương nhược nhược hô một tiếng, ô, lão gia tử tuổi này thật sự rất giống gia gia của cô! ! Kêu bác trai, cảm thấy rất kỳ quái.
Có lẽ là nhìn ra tiểu cô nương xấu hổ, Hoắc Kình thấp giọng giải thích một câu.
Ba mẹ cảm tình rất tốt, tự nhiên, cũng liền có hắn.
Chẳng qua, lúc hắn sinh ra, anh cả của hắn cũng sắp kết hôn! !
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, này đó đều không quan trọng, quan trọng là, đợi chút nữa Hoắc Thu Đèn sẽ trở về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...