Hoắc Kình rũ mắt, vẻ mặt vốn dĩ hờ hững, hiện tại lại nhiều thêm một tia ý cười.
Ngón tay thon dài, thuận thế chế trụ eo cô.
Tiểu cô nương mặt đỏ lên, "!!!"
Có chút ngượng ngùng.
Cô hôm nay liên tục hai lần đụng phải, hơn nữa đều đụng vào trong lòng ngực hắn! !
Nhưng là! ! Cô thật sự không phải cố ý đụng vào trong lòng ngực hắn, cô có thể giải thích.
Trà Trà ngước đầu lên, "Tôi! ! "
Hoắc Kình nhìn tiểu cô nương mềm mại trước mắt, đánh gãy lời nói của cô.
"Tôi biết em không phải cố ý.
"
Hắn duỗi ra một bàn tay, xoa nhẹ đầu cô, nhẹ giọng nói, "Lần sau nếu là muốn để tôi ôm em, có thể trực tiếp nói, không cần phải phiền toái như vậy.
"
Trà Trà ý cười trên mặt, tức khắc thu lại.
Ai muốn hắn ôm?
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt bên eo mình, tức giận nhìn Hoắc Kình, "Anh buông tay ra!"
Tiểu cô nương tức giận đến không được.
Người này thoạt nhìn rất đứng đắn, nhưng lời nói ra, lại không có một chút đứng đắn?
Cô đợi trong chốc lát, thấy Hoắc Kình không buông tay.
Tay nhỏ trắng nõn trực tiếp đi kéo hai tay đặt ở bên hông cô ra.
Vừa kéo, vừa hung ba ba cảnh cáo hắn.
"Tôi đã có nói với anh hay chưa nhỉ, tôi là vị thành niên? Anh dám đối với tôi xuống tay, anh liền xong rồi!"
Trà Trà bất mãn hừ hai tiếng.
Vài giây sau.
Hoắc Kình buông lỏng cô ra.
Tiểu cô nương chưa kịp vui vẻ, ngón tay thon dài đột nhiên chế trụ gương mặt nhỏ của cô.
"Vị thành niên? Vậy quên đi, chúng ta vẫn là nói một chút vấn đề bồi thường đi, hiện tại tôi bỗng nhiên cảm thấy em có chút phiền toái, chúng ta vẫn là trực tiếp nói về tiền bồi thường đi, tương đối đơn giản và dứt khoát.
"
Nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu cô nương.
Trà Trà chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Tình hình này! ! Không đúng a!
Vừa lúc này.
Trợ lý mang theo người đi vào tới, phía sau những người đó mang theo mười mấy thùng đồ ăn vặt.
Tiểu cô nương gương mặt bị chế trụ, hai mắt sáng lên, hận không thể trực tiếp nhào qua ôm đồ ăn vặt.
Lại cứ, mặt đã bị giữ chặt, eo cũng bị ôm.
Tiểu cô nương giãy giụa một chút, nhưng không thoát ra được, đành phải ủy khuất ba ba nhìn Hoắc Kình.
Đôi mắt ướŧ áŧ phảng phất đang nói: Buông tôi ra!
Hoắc Kình mày hơi nhướng lên, buông gương mặt nhỏ của cô ra, hờ hững nói, "Trước khi em nói ra câu nói kia, những thùng đồ ăn vặt đều là của em, nhưng là hiện tại, chúng nó đều không phải của em nữa.
"
Theo lời nói của hắn rơi xuống, động tác nâng bước chân của trợ lý cũng cứng đờ.
Trợ lý đứng tại chỗ, có chút sờ không tới tâm tư của Hoắc tổng nhà mình hoắc, chẳng lẽ tiểu cô nương nhanh như vậy liền thất sủng?
Hả?
Tuy rằng là Hoắc tổng tự mình bắt về, nhưng là, bởi vì trước kia Hoắc tổng không tiếp xúc với người khác giới qua, nói không chừng, hiện tại tiếp xúc vài phút, cảm thấy không có gì ý tứ, lại đem tiểu cô nương ném đi.
Nghĩ như vậy, trợ lý lui về phía sau vài bước, tính toán để người phía sau, đem đồ ăn vặt mang ra ngoài.
Tiểu cô nương trơ mắt nhìn đồ ăn vặt cách mình càng ngày càng xa, ngốc ba giây đồng hồ.
Sau khi lấy lại phản ứng lại, hai móng vuốt duỗi thẳng cả người nhào vào lòng Hoắc Kình.
Cô nửa người treo ở trên người Hoắc Kình, dùng sức lắc mạnh vai hắn.
"Chính anh nói, sẽ không cắt xén đồ ăn vặt của tôi, lúc này mới qua bao lâu a! Anh liền nói lời nói không giữ lời! Anh quá đáng!"
Không có đồ ăn vặt, tiểu cô nương ngoan ngoãn trong nháy mắt biến thành tiểu dã miêu.
Hoắc Kình khóe môi câu lên, đem người nhấc lên, đặt lên đùi hắn.
"Em không phải nói em là vị thành niên sao?
Tôi không xuống tay với vị thành niên, nên chuyện đem em bồi thường cho tôi liền không thể tiếp tục duy trì, vậy đồ ăn vặt kia, đương nhiên cũng không thể cho em! !
Cho dù là đồ ăn vặt hay là cái khác, tất cả đều thành lập trên ước định em đem chính mình bồi thường cho tôi, có hiểu không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...