Thẳng đến khi thân ảnh Giang Ly Hoán biến mất ở trong tầm mắt của An Uy.
Hắn ta mới miễn cưỡng phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Phó, Phó Dương! ! Giang ca hắn! ! Có phải hay không quá không biết xấu hổ rồi?"
Cư nhiên đem tiểu cô nương say rượu ôm đi?
Phó Dương liếc hắn ta một cái, không hé răng.
Yên lặng rót cho mình một ly.
Từ trước khi nhìn thấy sách của Giang Ly Hoán xuất hiện ở trong tay tiểu cô nương, cậu liền biết, Giang Ly Hoán không chỉ không biết xấu hổ, hơn nữa còn mẹ nó tâm rất thâm.
Một người khắp nơi đều nghiêm cẩn, lại không bảo giờ phạm sai lầm, sao có thể liên tiếp xuất hiện chuyện lần nhầm sách, sai lầm cấp thấp như vậy?
Cậu lắc đầu thở dài một tiếng.
Hiện tại không cần thiết nói về mấy chuyện đó.
Dù sao hai người này kẻ muốn cho người muốn nhận, không phải những người như bọn họ có thể trộn lẫn vào được.
Tác dụng duy nhất ở bọn họ! ! Đại khái chính là nhìn Giang ca cùng Trà ca khoe ân ái, sau đó bọn họ mỗi ngày đều được ăn cẩu lương! !
*
Giang Ly Hoán đem tiểu cô nương say rượu bế lên xe.
Tài xế liền quay đầu lại thật sâu nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia nhà mình.
Vài giây sau, hắn ta thức thời đem tấm ngăn thả xuống.
Thiếu niên ánh mắt hơi thâm trầm, tiểu cô nương trong lòng ngực thực ngoan thực mềm, cũng thực nghe lời, ghé vào trong lòng ngực hắn, không ồn ào không nháo loạn.
Gương mặt nhỏ xinh đẹp ửng đỏ, lông mi dài khẽ lay động, giống như cây quạt nhỏ.
Trừ bỏ vừa mới bắt đầu nói vài câu mê sảng, tiểu cô nương vẫn luôn thực an tĩnh nhắm hai mắt ngủ.
Hắn đem người thật cẩn thận đặt lên trên đùi.
Khẽ thở dài một hơi.
Hai ly rượu trái cây, một ly rượu vang đỏ, cư nhiên liền say thành bộ dáng này?
Hắn có chút dở khóc dở cười.
So với trong tưởng tượng của hắn còn dễ dàng hơn nhiều.
Thẳng đến khi trở về biệt thự, tiểu cô nương còn an tĩnh ghé vào cổ hắn ngủ.
Hắn đem người đặt lên trên giường, tìm khăn lông lau mặt giúp cô, giống như đang thở dài bất đắc dĩ.
Tổng không thể động thủ giúp cô tắm rửa.
Vẫn là chờ cô thanh tỉnh một chút rồi lại nói.
Hắn rũ mắt, cảm xúc trong mắt suýt nữa khống chế không được.
Ngay khi Giang Ly Hoán vào phòng tắm nước lạnh tắm sau đó đi ra, tiểu cô nương đã an tĩnh ngồi ở đầu giường.
Nhìn thấy hắn đi ra, cô ngoan ngoãn hướng về phía hắn cười cười.
Vừa ngọt vừa mềm, còn chào hỏi với hắn.
Giang Ly Hoán mày hung hăng giật giật, theo bản năng cảm thấy bộ dáng này của tiểu cô nương thoạt nhìn bình thường, nhưng trên thực tế rất không bình thường, "! ! "
Không chờ hắn mở miệng.
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói, "Em có thể đi tắm rửa sao?"
Giang Ly Hoán gật đầu, "Có thể, anh giúp em xả nước.
"
Hắn quay đầu đi vào phòng tắm giúp cô xả nước, lại thử độ ấm của nước một chút.
Nào biết, vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy tiểu cô nương mềm mại đứng ở phía sau hắn, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn.
Giang Ly Hoán cuống quít di chuyển tầm mắt, "! ! ! ! " Hắn thật sự rất muốn không làm người.
Đáng tiếc, tiểu cô nương quá nhỏ.
"Nước ấm vừa phải, anh đi ra ngoài trước, có chuyện gì, nhớ rõ phải kêu anh! ! "
Lời nói còn chưa nói xong.
Giang Ly Hoán đang sững sờ tại chỗ.
Tiểu cô nương nhà hắn quần áo mặc trên người còn chưa cởi đã trực tiếp bước vào bồn tắm nằm trong đó.
Hắn nhíu mày, "! ! ! ! " Quả nhiên, tiểu bảo bối nhà hắn, không có khả năng nhanh như vậy đã thanh tỉnh.
Thiếu niên đang đấu tranh giữa làm người và làm sói đuôi to, nhanh chóng suy tư trong chốc lát.
Ba phút sau.
Hắn cảm thấy, không phải vấn đề hắn làm người hay làm sói đuôi to, mà là, tiểu cô nương không cho hắn cơ hội làm người! !
Lúc Giang Ly Hoán giúp tiểu cô nương tắm rửa xong, hơn nữa còn đem người nhét vào trong ổ chăn.
Hắn yên lặng nhìn thoáng qua quần áo ướt dầm dề trên người mình, thật sâu thở dài, xoay người lại đi phòng tắm, tắm nước lạnh.
Buổi tối hôm nay.
Trà Trà một đêm mộng đẹp.
Giang Ly Hoán lăng lộn một đêm không ngủ! !
Thê thê thảm thảm thiết thiết! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...