Suốt một năm cao tam.
Trà Trà cũng không thể lay động vị trí hạng nhất của Giang Ly Hoán.
Tiểu cô nương đến cuối cùng, cũng chịu nhận mệnh.
Cô suy nghĩ, có khả năng đây là sự khác biệt giữa có plugin và không có plugin đi?
Bằng không vì cái gì mỗi lần đều so với hắn thua một điểm?
Thất Thất xấu hổ cúi đầu.
Nó thực xin lỗi ký chủ.
Không thể cho ký chủ mở một cái hào quang nữ chủ.
Bất quá, đây cũng không phải chuyện đại sự gì.
Bởi vì đã rất lâu, Giang Ly Hoán cũng không dám trêu chọc tiểu cô nương nữa.
Chỉ cần hắn dám hố, tiểu cô nương lập tức biểu diễn tạc mao cho hắn xem!
Mà hậu quả sau khi tiểu cô nương tạc mao, thường rất nghiêm trọng.
Bao nhiêu phần sườn heo chua ngọt và đồ ăn vặt cũng hống không được.
Giang Ly Hoán chỉ có thể thành thành thật thật an an tĩnh tĩnh tiến đến bên cạnh tiểu cô nương, đào hố gì đó, không dám tuỳ tiện dùng! !
Thời gian thi đại học kết thúc.
An Uy túm Phó Dương, đi mời Trà Trà và Giang Ly Hoán ăn cơm.
Đồ ăn đầy một bàn, đều là những món Trà Trà thích ăn.
Giang Ly Hoán đặc biệt thức thời giúp tiểu cô nương gắp đồ ăn, hoặc là lột tôm, động tác ôn nhu mà lại quyến luyến.
Trong mắt toàn là tình ý không thể hòa tan.
An Uy người này, cảm xúc một khi đi lên, liền không khống chế được chính mình.
Hắn ta tiến đến bên cạnh Trà Trà, khóc đến rối tinh rối mù.
Lời nói, chủ yếu là muốn cảm ơn Trà ca dẫn bọn hắn đi vào đường chính đạo, hơn nữa dẫn dắt bọn họ hảo hào học tập! !
Tiểu cô nương liếc hắn ta một cái, yên lặng cùng hắn ta kéo ra khoảng cách.
Cô thật sự thực ghét bỏ chỉ số thông minh của An Uy.
Nhìn nhìn lại Phó Dương, Phó Dương đặc biệt an tĩnh bụm mặt, một bộ dáng không nỡ nhìn thẳng.
Tiểu cô nương trong lòng lập tức hạ phán đoán.
Phó Dương so với An Uy thông minh hơn một chút! !
An Uy không quá thông minh, cọ cọ chạy ra ngoài, giống như ngựa hoang thoát cương, không chịu khống chế.
Hai phút sau, An Uy ôm trở về một đống rượu.
"Trà ca, vì để chúc mừng kỳ thi đại học kết thúc, chúng ta uống một ly thế nào?"
Hắn ta đang kích động, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của Giang Ly Hoán.
Phó Dương duỗi tay, một tay đem người túm trở về.
"Cậu đừng nói chuyện!"
An Uy đá cậu ấy một cái, "Tôi cùng Trà ca nói chuyện, có liên quan gì tới cậu? Cậu câm miệng!"
Phó Dương, "! ! ! ! " Tôi thấy cậu là còn chưa có bắt đầu uống, đầu óc đã không rõ ràng rồi.
Sự thật chứng minh, An Uy vẫn là có một chút đầu óc.
Hắn ta rót cho ba người mỗi người một ly rượu vang đỏ, sau đó rót cho Trà Trà một ly rượu trái cây.
Sau đó cười hì hì nhìn về phía Giang Ly Hoán, hô, "Giang ca, tôi cảm thấy, rượu trái cây hẳn là không có vấn đề gì đi! ! "
Giang Ly Hoán nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, không hé răng.
Hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn tiểu cô nương đối với rượu trái cây rất là tò mò.
"Anh đi mua Coca.
" Hắn nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, tiểu cô nương động tác nhanh như chớp bảo vệ ly rượu trái cây trước mặt, đôi mắt ướŧ áŧ cảnh giác trừng Giang Ly Hoán.
"Em không muốn! Em nhất phải uống rượu trái cây!"
Tiểu cô nương hung ba ba, khí thế mười phần.
Giang Ly Hoán bất đắc dĩ gật đầu, "Được, rượu trái cây đều là của em.
"
Ngón tay thon dài dừng ở trên ly thủy tinh, chiếu rọi ảnh ngược của thiếu niên.
Trong nháy mắt khi thiếu niên rũ mắt, khóe môi giống như nhịn không được nhếch lên một cái.
Hắn tâm trạng cực tốt! !
Lại cứ, ba người bên cạnh, cũng không chú ý tới.
Rượu trái cây độ cồn tuy rằng thấp.
Nhưng là, tiểu cô nương chưa từng uống rượu qua.
Không chỉ có một đời không uống qua.
Mà mấy cái vị diện trước, Trà Trà cũng đều chưa uống qua.
Cô đối với rượu, không có hứng thú gì.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy rượu trái cây màu sắc cực kỳ xinh đẹp, cô mới sinh ra hứng thú, nhẹ nhấp một ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.
Một ly rượu trái cây xuống bụng, tiểu cô nương đôi mắt lượng lượng.
Cô cầm cái ly, tay nhỏ trực tiếp đưa đến trước mặt Giang Ly Hoán, "Lại đến một ly!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...