Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào


Ba phút sau.

Trà Trà từ bỏ giãy giụa.

Nghiêng đầu, an tĩnh nhìn Giang Ly Hoán.

Trong mắt tràn đầy oán niệm.

"! ! "
Người này nga.

Thật sự đặc biệt hư, trơ mắt nhìn cô ở đằng kia giãy giụa, cũng không ra tay giúp đỡ! !
Lúc này.

Giang Ly Hoán bắt gặp đôi mắt ngấn nước tràn đầy oán niệm của tiểu cô nương.

Hắn tâm trạng cực tốt nhìn tiểu cô nương manh manh nhà mình.

Đem chính mình khóa lại trong chăn, lại chui không ra! ! Tiểu bảo bối nhà hắn thật là một bảo bối!
Hắn duỗi tay, ôm tiểu cô nương và chăn cùng nhau ôm lên.

"Ngoan, kêu một tiếng Hoán ca ca, anh liền giúp em.


"
Tiểu cô nương trong chăn liếc hắn một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh, cô nghiêng đầu, ngạo kiều từ chối.

Hừ, không biết xấu hổ!
Lại đang hống cô, bảo cô nói mấy câu mắc cỡ đó.

Cô mới không bị mắc mưu.

Hai người lại giằng co vài phút, dưới ánh trăng mông lung, tiểu cô nương nghiêng đầu, có chút mệt mỏi.

Cô ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái.

Trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

Giang Ly Hoán có chút mộng bức, bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đang ngủ trong lòng ngực.

Được rồi, như vậy cũng có thể ngủ được?
Hắn xem thường tiểu bảo bối nhà hắn rồi.

Hắn khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận đem người nâng dậy.

Trong lúc hoảng hốt, tiểu bảo bối lông mi khẽ lây động.

Giang Ly Hoán, "! ! "
Ân, lại học thông minh.

Hắn lắc đầu, làm như không biết tiểu cô nương đang giả bộ ngủ.

Thiếu niên từ trên mặt đất đứng dậy, nương theo ánh trăng đem người một lần nữa đặt lên trên giường, sau đó lại giúp cô chỉnh chăn.

Mắt thấy tiểu cô nương lông mi lại run lên.

Hắn cười cười tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Vai diễn giả bộ ngủ này không đạt yêu cầu nga, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

"
Tiểu cô nương giả bộ ngủ nhắm hai mắt không phản ứng hắn, "! ! "
Chỉ cần ta không mở mắt, ngươi liền không chứng cứ nói ta đang giả bộ ngủ!
Giang Ly Hoán không nhanh không chậm tiến đến bên cạnh tiểu cô nương, sau đó vén chăn, đem hai người đều khóa lại bên trong.

Ngay sau đó.


Tiểu cô nương đột nhiên mở to mắt.

Nổi giận đùng đùng trừng hắn.

"Anh không biết xấu hổ!" Lại lại lại chui vào ổ chăn của ta!
Giang Ly Hoán liếc nhìn cô một cái, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, sau đó học cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Trà Trà ngây người trong chốc lát, sau khi lấy lại phản ứng, tức giận đến mức sắp nhịn không được, "! ! ! ! "
Tức giận a a a a a!
Thật sự rất tức giận a!
Cư nhiên học cô giả bộ ngủ!!!
Cô tức giận đến mức đạp hắn một cái, Giang Ly Hoán giả bộ ngủ cũng không có phản ứng.

Lại giơ tay nhéo một cái, hắn vẫn không có phản ứng.

Sau làm vài lần, tiểu cô nương thở dài, quên đi quên đi, trình độ giả bộ ngủ của ngươi siêu cấp lợi hại, ta không thể làm ngươi tỉnh.

Ôm thì ôm đi! !
Trà Trà buồn bực ngáp một cái, chậm rãi lâm vào trạng thái ngủ sâu.

Thật lâu sau.

Giang Ly Hoán mới mở mắt ra, say đắm nhìn chằm chằm người trong lòng, rũ mắt ở trên má cô cắn một ngụm.

Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ! !
Hôm sau.

Khi Trà Trà tỉnh lại.


Giang Ly Hoán đã không còn nằm cạnh cô.

Phỏng chừng là đi làm cơm sáng.

Cô ngồi dậy, từ trên giường bò đi xuống, đi mở cửa, tính toán về phòng của mình thay quần áo.

Ngay khi cửa phòng bị kéo ra.

Trà Trà đột nhiên mộng bức, thần sắc dại ra đứng ở tại chỗ.

Cô vừa lúc thấy được lão gia tử đi đến cửa phòng cô chuẩn bị gõ cửa, "! ! ! ! "
Mộng bức.

Lão gia tử trở về khi nào???
Không, không trước tiên nói a!
Lão gia tử tính toán đưa tay gõ cửa, đồng dạng mộng bức nhìn tiểu cô nương từ trong phòng cháu trai nhà mình đi ra.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Bầu không khí vô cùng xấu hổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui